CÔ MÈO CỦA ANH - NHẤT KHỐI NGŨ HOA NHỤC

"Lão đại, đây là ghi chép khẩu cung anh muốn." Lương Mộng mang theo một đôi mắt gấu trúc, lê lết cơ thể mệt mỏi đến trước bàn làm việc của Hoắc Liệt.

"Bây giờ là mấy giờ rồi?" Hoắc Liệt dùng ngón tay gõ xuống mặt bàn, phát ra tiếng vang ‘Cạch cạch’. Trên mặt anh giữ nguyên biểu cảm nghiêm túc, rất hiển nhiên anh đang xử lý công việc theo phép công.

"Lão đại, đây là ghi chép khẩu cung của mười mấy người đó. Có thể hoàn thành và đưa đến anh vào lúc này đã là thành quả một ngày một đêm xanh chín của em đấy. Lão đại, anh hãy tạm tha cho em đi.” Vẻ mặt của Lương Mộng ủ rũ cầu khẩn, thiếu chút nữa anh chàng đã khóc lóc cầu xin.

"Được rồi, để xuống đi." Ngón tay Hoắc Liệt tùy tiện chỉ một vị trí trên bàn. Đây xem như anh đã đại phát từ bi buông tha cho Lương Mộng.

"Lão đại, anh quả nhiên là Bồ Tát sống."

Sau khi nịnh nọt lấy lòng xong, Lương Mộng lập tức nở nụ cười xán lạn như hoa sen. Rốt cuộc trên mặt anh chàng đã có tinh thần và sức sống hơn, giống như được hồi sinh vậy.

Nếu như đã sống lại, vậy thì miệng lưỡi quen thói hư của Lương Mộng cũng hăng hái trở lại.

"Lão đại, đôi mắt gấu trúc này của em là bởi vì thức đêm tăng ca. Chiều hôm qua anh đã tan làm đúng giờ, cũng không phải trực đêm, tại sao quầng mắt của anh cũng thâm như vậy? Đêm qua anh ngủ không ngon à?”

"..."

Hoắc Liệt còn chưa bắt đầu nói chuyện, thì Lương Mộng sau khi quan sát anh đã tiếp lời.

"Không đúng... Lão đại. Căn cứ theo kinh nghiệm nhiều năm của em, với sắc mặt hiện tại của anh xem ra không phải giấc ngủ không tốt mà do túng dục quá độ. Đêm hôm qua có phải anh rơi vào Động Bàn Tơ nào đó không, anh bị con nhện tinh hút hết dương khí à?"

"Lương Mộng, không nhìn ra cậu còn biết xem tướng đấy. Tôi thấy cậu đừng làm cảnh sát nữa, dứt khoát từ chức chuyển sang làm thầy tướng số đi." Hoắc Liệt khinh khỉnh châm biếm Lương Mộng.

"Vậy thì không được, em vẫn còn rất yêu nghề. Xem tướng mạo gì đó chẳng qua có hứng thú mà thôi."

Lương Mộng đả xà tùy côn thượng [1], dáng vẻ còn rất đắc ý, anh chàng liên tục truy hỏi Hoắc Liệt: "Lão đại, chẳng lẽ thật sự bị em nói trúng rồi, anh bị con nhện tinh hút đi dương khí rồi à?"

"Dương khí cái đầu cậu." Hoắc Liệt thiếu chút nữa dùng tập văn kiện đánh vào đầu Lương Mộng.

Anh có chỗ nào giống túng dục quá độ, bị hút cạn dương khí chứ? Căn bản anh chính là dục cầu bất mãn, không chỗ phát t.iết!

Tên tiểu tử này chẳng biết gì cả, chỉ toàn nói bậy nói bạ.

Da mặt của Lương Mộng rất dày, anh chàng không hề sợ dáng vẻ hung thần của Hoắc Liệt. Lương Mộng tiếp tục ganh tỵ nói: "Em đã biết, không phải con nhện tinh, mà là một con... Mèo ~ yêu ~"

Lương Mộng nói chữ ‘Mèo’ này lớn hơn, còn cố ý kéo dài âm cuối.

Lúc này Hoắc Liệt thật sự nhịn không được, anh với lấy tập văn kiện trên bàn, đập một cái thật mạnh vào đầu Lương Mộng.

"Cảm thấy quá ít vụ án à? Sao lắm lời thế? Cút về chỗ sửa báo cáo cho tôi, sáng mai nộp lại. Nếu cậu dám nộp muộn một phút đồng hồ thì hành

động lần sau cậu đừng tham gia nữa."

"Lão đại, chiêu này của anh ác quá!" Lương Mộng lập tức kêu than.

"Mặc dù như vậy, nhưng anh vẫn là Lão đại của em. Em luôn tận tụy hết lòng trung thành với anh. Em có một biện pháp có thể giải quyết vấn đề nan giải của anh. Lão đại, anh có muốn nghe thử không?"

Hoắc Liệt cau mày, anh trừng mắt nhìn Lương Mộng. Tên tiểu tử Lương Mộng này ngày thường nhìn hi hi ha ha, nhưng đầu óc rất linh hoạt, luôn suy nghĩ rất nhiều, đôi khi có ý tưởng không tồi.

"Cho cậu 3 phút, không được phép nói lời vô nghĩa."Hoắc Liệt quyết đoán nói.

"Lão đại, nếu anh đã thu dưỡng cô ấy làm mèo của anh. Vậy thì dứt khoát anh tiến thêm một bước nữa đi, trực tiếp biến cô ấy thành người phụ nữ của anh. Hiện tại dựa theo mức độ Khúc Tâm Nhu ỷ lại vào anh, khẳng định cô ấy sẽ không cự tuyệt anh đâu."

Lời nói của Lương Mộng vừa dứt, trong phòng làm việc truyền tới một tiếng vang "Đùng đùng".

Hoắc Liệt lười phí miệng lưỡi với Lương Mộng lần nữa, anh tức giận ném tập văn kiện.

Lương Mộng nghiêng người, nhanh nhẹn né tránh, anh chàng vừa rút lui vừa nói: "Lão đại, lừa mình dối người không phải tính cách của anh. Nếu anh không có ý tứ với Khúc Tâm Nhu, vì sao còn muốn nhờ quan hệ đi điều tra cô ấy. Đây chính là vượt quá phạm vi công việc của chúng ta, còn trái với điều lệ công tác."

"Cậu hiểu cái b**p, đó là do tôi muốn nhanh chóng phá án." Hoắc Liệt tức giận đến nỗi chửi bậy.

"Lão đại quả nhiên rất chuyên nghiệp." Lương Mộng tiếp lời a dua nịnh hót, sau đó anh chàng tiếp tục nói: "Loại tình huống như Khúc Tâm Nhu, khả năng tìm được người thân của cô ấy cực kỳ nhỏ. Mà cô ấy lại không thể sinh hoạt như người bình thường, sau cùng nói không chừng chỉ có thể đưa cô ấy đến bệnh viện tâm thần."

"Nếu anh tiếp nhận cô ấy trở thành người phụ nữ của mình thì vừa có thể danh chính ngôn thuận chiếu cố cô ấy, lại có thể giải quyết chung thân đại sự của anh. Đây không phải vẹn cả đôi đường à? Lão đại, chẳng lẽ anh muốn dùng cả đời cho bàn tay phải à?"

Lần này Lương Mộng đã có kinh nghiệm, nói xong lập tức chạy ra ngoài, còn đóng cửa lại, tránh cho Hoắc Liệt đánh mình lần nữa.

Nhưng Lương Mộng vẫn tính toán sai, lần này không phải tập văn kiện mà là ống đựng bút.

Với thủ pháp nhanh nhẹn, sức mạnh và sự chuẩn xác của Hoắc Liệt, Lương Mộng căn bản tránh không thoát.

[1]  Đả xà tùy côn thượng: Đánh con rắn bằng gậy. Thực ra là một câu nói ngắn gọn rằng "Một cây gậy gỗ đánh bại một con rắn và một con rắn bị đánh bằng gậy". Nó ngụ ý rằng mọi người có thể nhìn vào cơ hội, theo xu hướng và phấn đấu cho lợi ích hoặc lợi ích lớn hơn. Sự tương đồng của "Chiến đấu với rắn bằng gậy" trong một trận chiến của con người đề cập đến: Người bị tấn công rất giỏi sử dụng các trong phương tiện của bên kia để phản công một cách nhạy cảm, khiến cho bên kia cảm thấy khó khăn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi