CÔ MÈO CỦA ANH - NHẤT KHỐI NGŨ HOA NHỤC

Khúc Tâm Nhu không hề cảm thấy lời nói của bản thân có cái gì kinh thế hãi tục [1].

Chẳng qua cô chỉ nói lên sự ghen ghét ở trong lòng mình, đây là biện pháp mất mấy ngày cô mới nghĩ ra được, cô muốn dùng phương thức thẳng thắn nhất nói cho Hoắc Liệt.

Khúc Tâm Nhu không thể quên hình ảnh nhìn chằm chằm di động ngày hôm đó của Hoắc Liệt. Dáng vẻ của anh xuất thần khiến trái tim cô vô thức quặn đau. Cảm giác này rất kỳ quái, khó nói thành lời.

Khúc Tâm Nhu đã suy nghĩ rất lâu vẫn không thể tìm được nguyên nhân. Sau cùng kết luận duy nhất cô rút ra được chính là cô hy vọng Hoắc Liệt

không dùng ánh mắt như vậy nhìn những người phụ nữ khác. Sự chuyên chú của anh chỉ có thể thuộc về một mình cô.

Chẳng qua Khúc Tâm Nhu không hề hay biết, tuy rằng khi đó Hoắc Liệt nhìn màn hình di động, nhưng trong đầu anh nghĩ đến gương mặt cô, cơ thể của cô. Anh tưởng tượng cô đang mặc bộ đồ lót tình thú con mèo này và quỳ ở trước mặt anh.

"Loảng xoảng". Một thứ gì đó trong anh vỡ vụn.

Cái gì đạo đức lý trí, cái gì luân lý xã hội, tất cả những điều này đã bị ngọn lửa dục vọng của Hoắc Liệt thiêu đốt hết.

Dưới ánh nhìn chăm chú vừa nghiêm túc vừa trực tiếp của Khúc Tâm Nhu, đột nhiên Hoắc Liệt cúi đầu xuống.

Anh không cho cô bất kỳ một cơ hội nào để cự tuyệt, anh nhanh chóng hôn cô.

Mang theo hơi thở hormone nam tính nồng đậm và mãnh liệt, Hoắc Liệt xâm chiếm hai cánh môi đỏ mọng của Khúc Tâm Nhu.

Thật mềm… Còn mềm hơn miếng bánh ngọt anh vừa nếm thử.

Thật ngọt... Toàn bộ cơ thể và trái tim Hoắc Liệt lây dính vị ngọt. Hương vị ngọt ngào này không hề khiến anh phản cảm.

Thậm chí Hoắc Liệt muốn nhiều hơn, lưỡi to thô ráp của anh liếm láp trên hai cánh môi nhỏ nhắn. Sau đó Hoắc Liệt gấp gáp cạy mở cái miệng nhỏ của Khúc Tâm Nhu, lưỡi anh xâm nhập vào bên trong khoang miệng ấm áp ngọt ngào, anh nhanh chóng công thành đoạt đất.

Giờ phút này Hoắc Liệt đã đánh mất hoàn toàn lý trí, anh giống như một con mãnh thú đang dùng phương pháp nguyên thủy nhất công khai đánh dấu chủ quyền.

Chỉ cần lây dính hơi thở của anh, đó chính là địa bàn của anh, bao gồm đôi môi Khúc Tâm Nhu, hàm răng, đầu lưỡi,...

Hoắc Liệt điên cuồng liếm láp rồi bú mút. Gần như hôn anh lần lượt tất cả các ngõ ngách ở bên trong khoang miệng của Khúc Tâm Nhu, ngay cả phần lợi anh cũng không bỏ qua.

Bởi vì mỗi lần Hoắc Liệt dùng đầu lưỡi đụng chạm vào nơi đó, Khúc Tâm Nhu sẽ phát ra thanh âm yêu kiều và quyến rũ, cô sẽ gọi tên anh: "A Liệt."

Đối với Hoắc Liệt mà nói, đây là khoảng thời gian anh bùng nổ dài nhất từ trước tới nay.

Còn đối với Khúc Tâm Nhu mà nói, cô căn bản không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Trong chớp mắt dường như cả cơ thể cô tràn ngập hương vị của người đàn ông.

Hôn... Đây là hôn.

Đây là phản ứng có ý thức duy nhất của Khúc Tâm Nhu.

Tuy nhiên cô chưa kịp hiểu sâu hơn thì cả người bị bao vây bởi nguồn nhiệt nóng bỏng. Đầu óc của cô trắng xóa, cơ thể chỉ có thể phản ứng theo bản năng.

Cô thích mùi hương trên cơ thể Hoắc Liệt. Cô thích hơi thở dốc nặng nề của Hoắc Liệt.

Cô thích Hoắc Liệt ôm mình, cũng thích bộ ngực tròn trịa của mình ma sát với cơ ngực săn chắc của anh.

Cô thích sự quấn quýt dây dưa giữa môi lưỡi của hai người, cho dù ngay cả hô hấp của cô cũng bị Hoắc Liệt chiếm hữu, cô chỉ có thể hít thở theo không khí anh đưa tới.

Loại cảm giác hợp hai thành một sâu sắc này, từ trước đến nay Khúc Tâm Nhu chưa từng được trải nghiệm.

Khúc Tâm Nhu trầm mê, cô có cảm giác giống như tính mạng của hai người bọn họ cũng đang được trói buộc chung một chỗ với nhau.

"Ưm ư...ư... ư…ư..."

Không gian phòng thử đồ nhỏ hẹp bị hai người xâm lấn, còn là một người đàn ông cao lớn như Hoắc Liệt, cho nên không còn nhiều khoảng trống trong phòng.

Theo động tác môi lưỡi ngày càng giao lưu sâu sắc giữa cả hai, không khí xung quanh tựa như đều bị thiêu đốt, nhiệt độ trên cơ thể càng nóng bỏng hơn.

Nụ hôn sâu vẫn còn tiếp tục.

Trong quá trình này Khúc Tâm Nhu vô thức vòng tay ôm cổ Hoắc Liệt. Cơ thể cô dần mất sức, chỉ đành tìm điểm tựa trên cơ thể anh.

Tay Hoắc Liệt đỡ mông Khúc Tâm Nhu, mỗi bàn tay xoa nắn một bên cánh mông căng tròn.

Xúc cảm mềm mại mịn màng, các ngón tay to của Hoắc Liệt dùng sức siết chặt, mơ hồ có thể nhìn thấy dấu tay hơi đỏ trên da thịt trắng nõn.

Vì muốn hôn môi dễ dàng hơn, Hoắc Liệt ôm mông Khúc Tâm Nhu hơi nhấc lên. Tay anh chỉ cần hơi dùng sức là có thể ôm trọn cô.

Trước ngực Hoắc Liệt được cảm nhận xúc cảm mềm mại như bông đến từ bộ ngực Khúc Tâm Nhu.

"Ưm ưm..."

Khúc Tâm Nhu không nói được lời nào, tiếng hít thở biến thành tiếng rên rỉ.

Mũi chân của cô chỉ có thể miễn cưỡng tiếp xúc với mặt đất, toàn bộ trọng lượng cơ thể của cô dựa vào người Hoắc Liệt.

Khúc Tâm Nhu không quan tâm những hành động khác của Hoắc Liệt, không bận tâm cơ thể hai người hiện giờ dính sát không một khe hở, cô thậm chí chủ động truy đuổi lưỡi của Hoắc Liệt.

Dưới sự dẫn dắt của Hoắc Liệt, đầu lưỡi Khúc Tâm Nhu đưa ra ngoài, cô cùng quấn quýt với môi lưỡi của anh.

Trong không gian nhỏ hẹp liên tục phát ra tiếng hôn mút "Tấm tắc".

Khúc Tâm Nhu thoải mái nheo mắt lại, gương mặt trắng trẻo của cô ửng đỏ, giống như đúc quả đào mật chín mọng, biểu tình của cô còn có thêm một tia ý loạn tình mê.

Hừ hừ... Hừ hừ…

Thậm chí cả hô hấp của hai người cũng duy trì cùng một tần số.

Ngay lúc này, phòng thử đồ bên cạnh truyền đến tiếng đóng cửa, sự chấn động làm cho Hoắc Liệt lập tức bừng tỉnh.

Hoắc Liệt đột ngột kết thúc nụ hôn. Đồng tử đen bóng của anh nhuốm màu tình dục, anh lưu luyến nhìn chăm chú đầu lưỡi Khúc Tâm Nhu, anh chỉ muốn tiếp tục thưởng thức nó.

Nước miếng d*m mỹ dính ở trên cánh môi Khúc Tâm Nhu, đầu lưỡi cô liếm một vòng quanh môi rồi thu lại vào trong miệng.

Khúc Tâm Nhu dựa vào ngực Hoắc Liệt, cô si mê nói: "A Liệt, thật thoải mái... Em còn muốn..."

[1] Kinh thế hãi tục: Việc đi ngược quy tắc, khiến cho cả thế gian phải kinh hãi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi