CÔ MÈO CỦA ANH - NHẤT KHỐI NGŨ HOA NHỤC

Khúc Tâm Nhu ngướn dài cổ, cô si mê nhìn về Hoắc Liệt nói khát vọng của mình, cô muốn tiếp tục quấn quýt môi lưỡi với anh.

Cả người Hoắc Liệt không chỉ cứng đờ, anh còn rất căng thẳng và khẩn trương, do đó anh lập tức che kín miệng Khúc Tâm Nhu lại.

Hai phòng thử đồ cách nhau bởi một vách tường bằng tấm ván gỗ hơi mỏng ở giữa, về cơ bản là thông nhau, một chút xíu động tĩnh nhỏ cũng khó che giấu.

Hoắc Liệt dỏng tai lắng nghe, anh rất lo lắng những lời nũng nịu vừa rồi của Khúc Tâm Nhu bị phòng bên cạnh chú ý.

Khúc Tâm Nhu bởi vì không được Hoắc Liệt hôn, cả người cô khô nóng khó chịu, trống rỗng và không thỏa mãn. Cô bị bàn tay to của Hoắc Liệt đang che kín môi mình hấp dẫn, cảm thấy đâu đâu cũng có hơi thở nam tính của anh.

Khúc Tâm Nhu học theo động tác vừa rồi của Hoắc Liệt, cô vươn đầu lưỡi liếm láp lòng bàn tay anh.

Đầu lưỡi mềm mại ẩm ướt như con rắn lướt qua khắp lòng bàn tay thô ráp của Hoắc Liệt.

Đời này của Hoắc Liệt, thứ tay anh cầm nhiều nhất và lâu nhất là súng trường bắn tỉa. Một đồ vật bằng sắt thép lạnh như băng, xúc cảm hoàn toàn khác biệt với đầu lưỡi mềm mại của Khúc Tâm Nhu.

Hoắc Liệt nhíu mày, anh trừng mắt lườm Khúc Tâm Nhu. Anh vẫn tiếp tục nghe ngóng tiếng động, chờ đợi khách hàng phòng bên cạnh rời đi.

Dưới ánh nhìn không thiện cảm của Hoắc Liệt, Khúc Tâm Nhu không chỉ không dừng lại, ngược lại cô giống như bị nghiện, tiếp tục liếm láp lòng bàn tay anh.

Dù là chuyển động của đầu lưỡi hay cặp mắt to tròn long lanh của Khúc Tâm Nhu đều giống một con mèo như đúc.

Hoắc Liệt không thể nhịn được nữa, anh rụt tay lại, ngay cả cổ của anh cũng nổi đầy gân xanh, anh nhỏ giọng hung dữ mắng cô: “Em muốn làm gì, ngoan ngoãn cho anh.”

"Em thích. Thích anh hôn em."

Ánh mắt Khúc Tâm Nhu sáng ngời, trong đồng tử của cô phản chiếu gương mặt của Hoắc Liệt. Cô đang nở một nụ cười ngọt ngào mê hoặc lòng người.

Thích…

CMN cô biết cái gì gọi là thích không?

Hoắc Liệt thầm chất vấn Khúc Tâm Nhu, nhưng mà không thể phủ nhận, anh bị chữ ‘Thích’ này hấp dẫn, còn cả cánh môi dính nước miếng sáng lấp lánh của cô.

Anh dõi theo hành động của Khúc Tâm Nhu, anh nhìn thấy cánh môi đỏ mọng của cô ngày càng tiến đến gần mình.

Trên thực tế, bởi vì Khúc Tâm Nhu không với tới môi Hoắc Liệt nên cô dứt khoát vòng tay kéo cổ anh xuống thấp, cứ như vậy cô chủ động dâng đôi môi ướt át của mình cho anh.

Năng lực học tập của Khúc Tâm Nhu cực giỏi, cô học theo động tác vừa rồi của Hoắc Liệt, cô liếm láp một vòng ở trên cánh môi anh, lưu lại rất nhiều nước miếng.

Một lần nữa Hoắc Liệt muốn văng tục.

Khúc Tâm Nhu không thầy dạy cũng hiểu, vào ngay lúc này, cô đưa lưỡi vào trong miệng Hoắc Liệt. Chiếc lưỡi nhỏ của cô bắt lấy chiếc lưỡi to của anh, một lần nữa cả hai cùng nhau triền miên.

F*ck…

Đây là cách con mèo kiêu ngạo bắt đầu động tình à, tại sao trơ trẽn không biết xấu hổ vậy chứ?

Hoắc Liệt đã rút lui một lần rồi, lần này, dù nói gì đi nữa anh cũng sẽ không rút lui.

Sau khi sờ mó cặp mông đầy đặn của Khúc Tâm Nhu, những ngón tay của Hoắc Liệt di chuyển trận địa. Tay anh móc lấy chiếc quần lót của cô thành một sợi dây nhỏ rồi ma sát nó với hoa huy*t mẫn cảm. Một tay khác của anh theo vòng eo mảnh khảnh của cô sờ dần lên phía trên, anh hung hăng nắn bóp ngực của cô.

Hừ…

Đây là tiếng rên rỉ thoả mãn bật ra từ đáy lòng Hoắc Liệt. Rốt cuộc anh đã sờ được bộ ngực anh ngày ngày ao ước.

Ngực của Khúc Tâm Nhu giống như tiểu bạch thỏ vừa béo mập vừa mềm mại, hình dáng tròn vo, vô cùng đầy đặn và còn vểnh cao. Đầu nhũ tròn tròn hồng hồng rất xinh xắn tựa như đôi mắt thỏ con, nó đứng thẳng ở ở trên quầng v* nho nhỏ.

Rất nhiều ngày nay, Hoắc Liệt chỉ được ngắm nhìn mà không được sờ. Ngày hôm nay cuối cùng đã được nắm lấy ngực Khúc Tâm Nhu ở trong tay, đương nhiên anh không thể thỏa mãn với cảm giác sờ cách lớp áo.

Hoắc Liệt kéo áo ngực mỏng manh xuống, anh nắm lấy bầu ngực trần trụi của Khúc Tâm Nhu. Anh ra sức chơi đùa nó giống như đang nhào bột vậy, đây đều là ham muốn sâu kín dưới đáy lòng anh.

Thật lớn.

Tay của Hoắc Liệt đã lớn vậy rồi nhưng mà vẫn không thể nắm hết ngực Khúc Tâm Nhu, thịt nhũ lộ ra bên ngoài thông qua các khe hở ngón tay anh.

"Ưm a..."

Dưới sự vuốt ve của Hoắc Liệt, cả người Khúc Tâm Nhu tê dại. Rõ ràng giữa hai chân cô không bị đụng chạm nhưng nó vẫn chậm rãi chảy ra một dòng chất lỏng, thấm ướt quần lót còn chưa tính tiền.

Khúc Tâm Nhu vô thức rên rỉ, cô muốn Hoắc Liệt cởi quần lót của mình ra, cũng muốn anh đừng chơi đùa ngực cô nữa.

Tuy nhiên Khúc Tâm Nhu chưa kịp kháng cự thì Hoắc Liệt đã hôn lên đôi môi cô, hai cánh môi dính lấy nhau không một khe hở. Khúc Tâm Nhu không thể nói thành lời, miễn cưỡng cô chỉ có thể bật ra vài tiếng kêu d*m đãng.

Thật thoải mái… Thật khó chịu… Muốn…

Khúc Tâm Nhu không biết bản thân muốn cái gì, tuy nhiên cơ thể cô đã có phản ứng trước ý thức của đại não. Cô lắc mông, không ngừng ma sát phần bụng dưới của Hoắc Liệt.

Hôm nay Hoắc Liệt mặc quần jean, dục vọng dưới đũng quần của anh phồng lên, trên người anh tỏa ra hơi thở nóng bỏng...

Khúc Tâm Nhu giống như lữ khách ở trên sa mạc đang tìm kiếm suối nước ngọt, chỉ có những thứ này mới có thể giảm bớt sự khô nóng trong cơ thể cô.

Hoắc Liệt cũng không hề dễ chịu hơn Khúc Tâm Nhu. Cho dù là nụ hôn nồng nhiệt hay bầu ngực mềm mại anh đang nắm trong tay đều dễ dàng đẩy anh tới ranh giới mất khống chế.

Hoắc Liệt chỉ muốn lập tức kéo khóa quần xuống, phóng thích người anh em đã nhẫn nhịn đến vừa đỏ vừa tím của mình. Sau đó anh sẽ kéo quần lót của Khúc Tâm Nhu xuống, hung hăng cắm vào tiểu huy*t của cô.

Anh muốn bỏ qua việc cả hai người đang ở trong phòng thử đồ!

Nhưng mà âm thanh xung quanh lại không ngừng nhắc nhở anh rằng hiện tại bọn họ đang ở đâu.

Phòng thử đồ bên cạnh truyền đến tiếng đối thoại của hai người phụ nữ, có người hỏi: "Cậu có nghe thấy âm thanh gì không? Hình như là đàn ông?"

"Cậu nghĩ gì vậy? Trung tâm thương mại lớn như thế, phòng thử đồ phụ nữ mà lại có đàn ông, đây là muốn lên tin tức xã hội à, trung tâm thương mại chẳng lẽ không muốn mở cửa nữa? Đừng tự hù dọa bản thân, nhanh thử chiếc áo lót cậu vừa chọn đi.”

"Có thể là tớ nghe nhầm?" Sau một loạt âm thanh "Sột soạt" của vải vóc ma sát, người phụ nữ này thở dài một tiếng rồi nói: "Mặc chiếc này tớ không thoải mái lắm?"

"Tớ nhìn xem. Cậu, Xú nha đầu này, rõ ràng chỉ cup B, cậu lấy cup C làm gì? Mặc vào đương nhiên khó chịu rồi, cậu nhìn khoảng trống này. Dù cảm thấy ngực mình nhỏ thì cậu cũng không cần nguỵ trang nhiều vậy, đệm lót dày thế này khó chịu lắm.”

"Còn nói tớ. Cậu không giống thế à? Lần nào cũng nhờ tớ nhào nặn thật lâu mới giúp cậu tạo được khe rãnh.”

“Haiz, ai bảo ngực chúng ta nhỏ thế. Thật hâm mộ những người cup C, cup D, nắm trong tay nhất định rất thoải mái..."

Hai người phụ nữ nói rất nhiều, Hoắc Liệt nghe không hiểu lắm, đặc biệt cái gì "Đệm lót" hay "Cup B, C,...".

Anh chỉ biết ngực Khúc Tâm Nhu rất lớn, còn vểnh cao, không cần nặn mà khe rãnh giữa ngực cô đã rất sâu khiến cho người ta tò mò muốn nhìn vào trong cổ áo của cô.

Hoắc Liệt phân tâm liếc nhìn nhãn hiệu áo lót trên người cô, có một chữ cái tiếng Anh viết hoa, là chữ "E"...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi