CỚ SAO LẠI TƯƠNG PHÙNG


Nguyệt Yên cười gượng, cô đúng thật là quá hồ đồ rồi.

Ngoài mặt giả vờ nghe không nghe gì mà lại hành động như bị ngốc, người thông minh như Hi Vũ đương nhiên nhìn ra được.
Sau khi dùng xong bữa trưa, Ken tạm biệt Nguyệt Yên và Hi Vũ để trở về shop hoa làm việc.

Anh và cô đi cùng nhau, chậm rãi ra bãi đổ xe rồi vào trong xe ngồi.

Thấy vẻ mặt cô có chút căng thẳng khiến anh tò mò, không nhịn được mà hỏi.
"Sao vậy? Còn đói bụng sao?"
Cô tròn mắt, sau đó liên tục lắc đầu.
"Không có."
"Đồ ăn không hợp khẩu vị?"
"Không có."
Anh hỏi gì cô cũng bảo "không", nhưng rõ ràng gương mặt non nớt tỏ ra nghiêm túc này là đang suy nghĩ chuyện gì đó.

Thế là anh nhích người đến gần, lại gần chút nữa cho đến khi ép Nguyệt Yên tựa lưng vào kính xe.

Cô đảo mắt nhìn, dường như nhìn được cả lông tơ trên mặt Hi Vũ.

Giọng anh nhẹ nhàng, kiên nhẫn hỏi cô.
"Làm sao lại không vui?"
Nguyệt Yên cụp mắt, rồi lại nhìn anh mỉm cười.


Dù sao bây giờ cũng đang tận hưởng khoảnh khắc ngọt ngào, cô không muốn bị những thứ khác làm ảnh hưởng.

Đến cả một người chịu nhiều áp lực như anh còn không màng, vậy thì cô còn gì phải nghĩ?
Cô lắc đầu cười, đáy mắt trong veo in hình bóng của anh.
"Không có thật!"
Hi Vũ yên tâm một chút, hôn lên chóp mũi của cô rồi bảo.
"Ngốc thật mà!"
Anh trở về vị trí của mình ngồi ngay ngắn, khởi động xe rồi xoay vô lăng lái đi.

Đoạn đường này là đoạn đường tắt mà trước đây anh từng dặn cô không được đi một mình.

Trước đây quả thực cô có chút ngại khi đi nó.

Một mình cô, bình thường đã không đủ sức phản kháng lại còn quá mỏng manh, chẳng may gặp cướp thì cũng chỉ biết đứng yên chịu trận.

Bây giờ thì tốt rồi, sau này cô sẽ không còn một mình nữa.
Có Hi Vũ bên cạnh, thường ngày cô thấy đường này vắng vẻ, lạnh lẽo mà hôm nay cũng trở nên bình yên.

Cô cong mắt cười, thò đầu ra ngoài cửa xe nhìn mấy chú chim chuyền cành nhau hót líu lo.

Anh vô tình nhìn thấy, đưa tay ra vỗ vỗ lên vai cô mấy cái, ho một tiếng.
"Không được thò đầu ra."
Nguyệt Yên "à" một tiếng, sau đó cẩn thận giải thích.
"Em chỉ là nhìn chim hót một chút!"
Hi Vũ vừa lái xe vừa hỏi.
"Thích nuôi chim sao?"
"Không.

Chỉ là thi thoảng thích nghe hót."
Xe dừng lại trước cổng nhà, hai người cùng nhau xuống xe.

Nguyệt Yên thở ra một hơi, sau đó cô nhìn anh cười nói.
"Anh về đi! Em phải vào nhà rồi!"
Hi Vũ nghiêng đầu khó hiểu.
"Sao anh không được vào?"
"Nhà em phức tạp.

Hơn nữa, cô bây giờ có chồng mới còn đang sống cùng trong nhà.

Không...!Không tiện."
Nét mặt của anh từ ôn hoà thoáng trở nên lạnh băng.


Trước đây bà ta đã không có tiếng tốt gì, bây giờ lại muốn tự bôi nhọ danh dự của mình.

"Bà ta đưa đàn ông vào nhà em?"
Nguyệt Yên khó xử gật đầu.

Sau đó thì không cần đợi cô lên tiếng, Hi Vũ bước đến cầm lấy chìa khóa trên tay cô rồi mở cửa đi vào.

Bình thường cô Lan sẽ không bao giờ làm những việc như đợi cô đi làm về để ra mở cổng.

Vậy nên, bà ta mới đưa chìa khoá nhà để cô tự đi tự về.

Cô thấy Hi Vũ bước đi nhanh lại dứt khoát như thế, e là lại có chuyện lớn rồi.

Anh là người nói ít làm nhiều, nói không chừng lại khiến cô Lan xấu mặt.
Cô chạy theo anh, hai người cùng đi vào trong nhà.

Lúc này, cô Lan đang ngồi trên đùi một gã đàn ông lạ mặt, không phải người mà bà ta giới thiệu với cô lần trước.

Hai người ôm ấp nhau, tình tứ cứ như các cặp đôi thuở mới yêu trong vô cùng kinh tởm.
"Bẩn thỉu."
Hi Vũ lạnh lùng nói, dứt câu còn cầm cái điều khiển gần đó ném vào người gã đàn ông kia.

Cô Lan và ông ta giật bắn mình, còn Nguyệt Yên cũng đứng hình tại chỗ.

Hai người nhanh chóng ngồi dậy chỉn chu quần áo, ông ta cũng vì xấu hổ mà rời khỏi nhà.

Cô Lan vừa bất ngờ vừa hổ thẹn.
"Nhìn cái gì? Cậu có tư cách gì mà quản chuyện đời tư của tôi?"
"Bà ở trong nhà Yên Yên làm những chuyện này mà không biết mất mặt là gì sao? Bà nghĩ mình còn là con gái tuổi mười tám, đôi mươi à?"
Nguyệt Yên cũng không ngờ, cô Lan lại làm ra những chuyện không đứng đắn thế này.


Trong nhà dù sao cũng có bàn thờ tổ tiên, di ảnh của cha mẹ cô vẫn còn đó.

Bà ta không biết tự hổ thẹn bản thân thì cũng biết hổ thẹn với người nhà.

Cô không nhịn được, bước lên đứng ngang hàng với Hi Vũ, lần đầu tiên nói lý lẽ với cô Lan.
"Cô à! Cô làm như vậy cũng thấy vừa mắt sao? Nếu như Hiểu Anh nhìn thấy thì sẽ nghĩ như thế nào? Cô không hổ thẹn hay sao?"
"Mày im ngay!"
Cô Lan vừa nói vừa cầm cốc nước hất về phía cô, nhưng nước lại không văng tung tóe trên người cô mà đều dính hết lên người Hi Vũ.

Anh đứng ra chắn cho cô, một mình hứng trọn cả cốc trà nóng hổi bà ta vừa rót.

Nguyệt Yên kinh ngạc, nhìn bóng lưng cao lớn kiên định của anh.

Khi nước thấm vào phần da ở cằm, quả thực có chút nóng, mấy giọt nước lăn tăn đua nhau rơi lã chã xuống ngực áo anh rồi chui vào da thịt.

Bà ta ngơ ra vài giây, thoáng nhận ra được hành động bảo vệ tuyệt đối của anh dành cho Nguyệt Yên.

Nhưng bây giờ mấy chuyện đó cũng không còn quan trọng, vì bà ta chướng mắt hai người vô cùng.

Hi Vũ đưa tay lau nước trên mặt, nhìn cô Lan cười khẩy.
"Cứ đợi đi! Xem tôi tống cổ bà ra khỏi nhà như thế nào."
....


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi