CỔ TÂM LINH LUNG

Sáng sớm đứng trước tấm gương trong phòng tắm có hai dáng người một cao một thấp, Lâm Lung không thể tin được nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hiện ra thật rõ ràng của mình.

Triệu Tích Diệp nhìn cậu lúc nào cũng ngạc nhiên như vậy đã thành quen, hai tay nhàn nhã nặn kem đánh răng cho cậu.

“Này, cầm lấy.” Hắn đưa bàn chải đánh răng qua, Lâm Lung cũng ngơ ngác nhận lấy. “Nhìn cách tôi sử dụng.” Nói xong hắn liền làm mẫu khoa tay múa chân.

Lâm Lung thật cẩn thận đem bàn chải đánh răng nhét vào trong miệng, mắt to còn thường thường nhìn qua Triệu Tích Diệp.

“Đây, phải để ở trong miệng như vậy, cọ qua cọ lại.” Thầy giáo Triệu thấy cậu vẫn đứng không nhúc nhích, thật là, mình đã làm rõ ràng như vậy.

“Ô… Thật… Khó chịu…” Mùi thơm hương vị lại cay, mặc dù không tệ nhưng cái cảm giác lúc đánh răng này thật sự vô cùng không bình thường.

“Được rồi, súc miệng đi.” Chuyện này thì dễ dàng hơn, Lâm Lung ngoan ngoãn nghe theo lệnh mà thực hiện.

Triệu Tích Diệp vội vàng lau mặt rồi chạy vào trong bếp, kiểm tra tủ lạnh xem còn thừa thứ gì có thể dùng làm đồ ăn sáng được hay không, để lại một mình Lâm Lung đứng đó sờ đông sờ tây.

Nhớ tối hôm qua nghe em trai nói là có gọi thức ăn nhanh về, Lâm Lung cũng ngoan ngoãn ăn hết, Triệu Tích Diệp như trút được gánh nặng, tuy tên nhóc này hơi gầy nhưng may mắn không bị bệnh kén ăn. Nướng đại vài miếng bánh mỳ, hắn cấp tốc bày thành phẩm ra trên bàn.

“Ưm? Đây là…” Lâm Lung mơ mơ màng màng đi ra khỏi phòng tắm, trên tay cầm theo một vật nho nhỏ, trên đó còn có dấu vết xé mở.

“Cái gì kia?” Triệu Tích Diệp vô tình nhìn lại, toàn thân bất ngờ kinh hãi. Tích Văn chết tiệt, chắc chắn tối hôm qua hắn cố ý để bao cao su vào trong đó.

“Khụ… cái này…” Hắn xấu hổ giật lấy sản phẩm tiên tiến đang nằm trên tay Lâm Lung, đồng thời cũng nhìn thấy một thứ chất lỏng dính vào ngón tay mình.

Lâm Lung ngạc nhiên nhìn hắn, cau mày đưa ngón tay lên mũi ngửi, “Không có mùi gì hết…” Nói xong cậu tiếp tục lớn mật đưa ngón tay lên muốn nếm thử, chậm rãi đưa đầu lưỡi ra liếm liếm ngón tay…

Triệu Tích Diệp đứng một bên còn đang lo lắng không biết nên giải thích sao cho hợp lý, ngay lập tức hoàn hồn, kéo Lâm Lung vào trong phòng tắm cùng rửa tay.

Loay hoay một hồi, Triệu Tích Diệp cũng không thèm giải thích cho Lâm Lung biết công dụng của bao cao su nữa. Lúc bắt đầu ăn sáng hắn nghĩ, con trai thời cổ đại có lẽ phát dục yếu hơn so với thời hiện đại, hắn nhìn chằm chằm vào Lâm Lung bé nhỏ, có khi tên nhóc này còn chưa hiểu được chuyện tình nam nữ nữa là. Đột nhiên nhớ tới thằng em trai mình, hắn như vậy nhưng khi mười bốn tuổi đã ngang nhiên mà đi phá thân, khiến cho người làm anh như hắn cảm thấy vô cùng thiếu trách nhiệm, quả thực không dám đối mặt với cha mẹ ở dưới suối vàng.

Giữa trưa ánh mặt trời nóng đến gay gắt, trong căn nhà họ Triệu có một người lớn đang đứng, một người nhỏ đang ngồi, bên tai truyền đến âm thanh kéo cắt xoèn xoẹt.

Tuy rằng tay nghề còn kém xa thợ cắt tóc, nhưng chỉ là cắt ngắn lên thôi thì đối với Triệu Tích Diệp cũng không có gì là khó khăn.

Bởi vì sợ Lâm Lung ngồi lâu sinh chán nản, Triệu Tích Diệp đưa cho cậu rất nhiều loại tạp chí, cũng không thèm để ý xem người ta đọc có hiểu được hay không.

“Máy tính… quản lý…” Lâm Lung nhẹ giọng đọc lên một vài chữ khó hiểu, mặc kệ Triệu Tích Diệp đang bận rộn ở sau đầu mình.

“Lâm Lung, thì ra cậu cũng biết chữ.”

“Đúng vậy, cha đã từng dạy cho ta, nhưng so với chữ của các ngươi lại không giống cho lắm…” Lâm Lung bất giác đưa tay sờ đầu, lại bị Triệu Tích Diệp nhẹ nhàng kéo trở về.

“Vậy sao? Có lẽ vì thời đó cậu còn sử dụng phồn thể.”

Lúc sau ai cũng không mở miệng, Lâm Lung say mê đắm chìm trong việc đọc báo, tóc ở sau lưng bị cắt rơi trên đất ngày một nhiều, không khỏi làm cho Triệu Tích Diệp hơi đau lòng một chút.

“Tốt rồi, nhìn xem thử thế nào?” Lau đi tóc rơi trên mặt của Lâm Lung, hắn kích động lấy ra một cái gương.

Lâm Lung không thích ứng lắm đưa tay vuốt mái tóc ngắn mới mẻ của mình, ngượng ngùng cười, “Ở nơi này, mọi nam nhân đều để tóc ngắn như vậy sao?”

Triệu Tích Diệp ngồi xổm xuống, ánh mắt song song với cậu nói, “Trên cơ bản là như vậy, hơn nữa, tắm rửa cũng thuận tiện hơn.”

“Nhưng mà, không có tóc dài thì làm sao có thể làm nghi lễ trưởng thành?” Lâm Lung đột nhiên khổ não nhăn mày, sinh động hệt như một con búp bê nhỏ.

Triệu Tích Diệp lắc lắc đầu, “Hiện tại đã không còn cái gọi là nghi lễ trưởng thành nữa rồi. Nếu đã thành niên, người ta thường đi làm chứng minh nhân dân.”

Lâm Lung ủ rũ mặt mày cúi thấp đầu, thế giới mới này với cậu mà nói thật sự còn quá nhiều điều để thích ứng, một mình cậu chắc chắn sẽ không thể tự mình sinh tồn được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi