CÓ THỂ QUAY LẠI NHÌN EM KHÔNG?

Vũ Quân Thành lãnh đạm nhìn Hà Hiên đến thăm Hạ Dương. Hà Hiên vẫn không biết có ánh mắt âm trầm nhìn mình, cho nên cô cười tươi chào hai người. Hà Hiên không cảm thấy Vũ Quân Thành ở đây là điều lạ, cô đơn giản nghĩ rằng việc chủ tịch quan tâm đến nghệ sĩ của mình cũng không phải là điều khó hiểu, hơn nữa Hạ Dương lại là nghệ sĩ đang nổi, Vũ Quân Thành cũng là từ trước đến giờ đều nổi tiếng không bạc đãi nghệ sĩ.

Hà Hiên đặt bó hoa xuống bàn rồi kéo ghế ngồi cạnh Hạ Dương. Cô hỏi han cậu liên tục, Hạ Dương chỉ biết cười trừ trả lời lịch sự. Thỉnh thoảng cậu lại liếc nhìn sang anh, có chút khổ sở. Lẽ nào người này là bình dấm chua nho nhỏ...

Hà Hiên cẩn thận rót nước cho Hạ Dương, còn pha trà rồi gọt hoa quả cho cậu, Hạ Dương có chút hít thở không thông.

-Hôm sau em lại đến thăm anh....-Rốt cuộc ở đây đã 20 phút, Hà Hiên phải trở về

-Không cần đâu, cảm ơn em. Em còn nhiều lịch trình như vậy, đến sẽ không tiện.

-Hà tiểu thư, tôi thấy việc ra vào bệnh viện sẽ rất gây sự chú ý của báo chí, tốt nhất cho hai bên là vậy, hôm nay cô đến thăm cậu ấy là được rồi. -Vũ Quân Thành bây giờ mới lên tiếng

Hà Hiên xấu hổ gật đầu đáp ứng, sau đó chào tạm biệt rồi ra về.

Hạ Dương len lén nhìn anh, nhưng vẫn cầm miếng táo ăn chậm rãi

-Ngon vậy sao?

-Ách...không ngon!-Nói đoạn cậu vội vàng đặt miếng táo xuống bàn.-Em sợ lãng phí, cho nên mới ăn...

-Không ngon thì không cần ăn. Tôi sẽ bảo Đồng Kỳ mua ở chỗ quen mang đến cho em.

Hạ Dương cười tươi. Cậu xem điện thoại một lúc rồi nói

-Vũ tiên sinh...anh không trở về sao, còn công việc

-Hừ, trở về để em có thời gian rảnh rỗi như vậy?

Hạ Dương ngẩn người, rốt cuộc anh muốn sao a. Cậu chính là lo lắng cho anh nếu ở đây thì công việc ở công ty sẽ không được giải quyết, còn có, nào ai có thích ở bệnh viện bao giờ, hơn nữa với tính cách của anh, còn không tránh xa mới lạ!

-Em...em sẽ không để ý đến ai đâu....

-Em còn muốn để ý đến người khác?

Hạ Dương tròn mắt nhìn Vũ Quân Thành, đây là cố ý đổ bình dấm chua thật sao...

Vũ Quân Thành tiếp tục xem điện thoại trên máy tính bảng, Hạ Dương vẫn xem điện thoại, các fans đều lo lắng quan tâm đến cậu. Lát sau, trợ lý Trịnh gõ cửa bước vào. Hạ Dương tròn mắt nhìn Trịnh Vương sắp xếp quần áo cho Vũ Quân Thành và một số văn kiện tài liệu để gọn trên bàn. Thức ăn tối cũng mang đến. Sau đó Vũ Quân Thành dặn dò Trịnh Vương rồi quay vào, Hạ Dương vẫn chưa hiểu lắm.

May mắn tay phải của Hạ Dương không sao, cho nên không gặp khó khăn khi ăn uống. Vũ Quân Thành nhìn thức ăn đã được Trịnh Vương sắp xếp để trên bàn, món nào món đó cũng đều theo thực đơn của bác sĩ để bồi bổ cho Hạ Dương.

-Em đói thì ăn trước đi, tôi đi tắm.

-Ách...Vũ tiên sinh, này là...

-Quên chưa nói với em, đêm nay tôi ở lại đây. Dù sao cũng là phòng bệnh VIP, cho nên em không phải lo lắng...Tôi đi tắm trước.

Hạ Dương thực sự không biết nói gì, cậu ngây người nhìn anh đi vào bên trong, đúng lúc đó điện thoại vang lên, là An Minh Sơn gọi đến. Hạ Dương lại nhận được một tràng dài lời trách móc rồi lo lắng của ba, cậu lúc nào cũng chỉ cười rồi nói không sao, nói ba không cần bận tâm, hiện tại rất tốt, còn được công ty an bài ở phòng chăm sóc bệnh nhân VIP. Hạ Dương vui vẻ như vậy đương nhiên cũng vì có cả Vũ Quân Thành bên cạnh, cho nên nghe ra giọng của Hạ Dương, An Minh Sơn cũng yên tâm phần nào.

Hạ Dương đậy thức ăn lại rồi sau đó mở điện thoại lên chờ Vũ Quân Thành tắm xong. Trong bữa cơm, anh đều rất săn sóc gắp thức ăn cho Hạ Dương, tôm còn bóc vỏ cho cậu, Hạ Dương cảm động muốn khóc nhưng là người trước mặt da mặt mỏng, nói ra nhất định anh sẽ giận, cho nên tốt nhất là ngoan ngoãn ăn cơm.

Buổi tối Vũ Quân Thành xử lý văn kiện mà Trịnh Vương đã mang đến, Hạ Dương ngồi lướt mạng, không làm phiền anh. Thỉnh thoảng sẽ len lén nhìn Vũ Quân Thành vài lần. Góc nghiêng của anh thực sự rất đẹp. Sống mũi thẳng, nhất là khóe mắt rất đẹp, dưới ánh đèn lại càng khiến sườn khuôn mặt trở nên nam tính lại quyến rũ.

-Em nhìn đủ chưa?

Vũ Quân Thành để tài liệu xuống bàn sau đó đi đến trước mặt Hạ Dương, cậu giật mình suýt kêu lên, sau đó cằm bị anh nâng lên, Hạ Dương đỏ mặt

-Mặt tôi dính gì sao?

-Không có gì...-Hạ Dương hít hít mũi rồi trả lời

-Vậy sao lại nhìn tôi như vậy?

-Vì đẹp nên em muốn nhìn lâu một chút...dù sao cũng không được nhìn nhiều, cho nên nên tranh thủ nha.-Hạ Dương không ngượng nữa mà thoải mái trả lời.-Vũ tiên sinh, tại sao anh không làm diễn viên, hay người mẫu cũng được. Gương mặt thế này, lại còn cao đến gần 1m9...à, anh vốn dĩ đã như vậy rồi, cần gì đi làm người mẫu kiếm thêm tiền cơ chứ...em nói đúng không Vũ

Vũ Quân Thành bất ngờ hôn lên môi Hạ Dương.

Hạ Dương cười cười, dạo này tần suất hôn của hai người tăng lên nha. Vũ Quân Thành ôm lấy Hạ Dương, kéo cậu vào lòng rồi hôn thật sâu. Hạ Dương giống như con gấu mà dính lên người anh, sau đó căn bản vì không chịu nổi mà tưởng như sắp không thể thở nổi.

Vũ Quân Thành dịu dàng buông Hạ Dương ra, để cậu nằm xuống giường, anh ngồi bên cạnh Hạ Dương, vươn tay vén lọn tóc đẫm mồ hồi trên trán cậu, Hạ Dương hồi hộp đến độ không dám thở mạnh.

-Ánh mắt này, ngoài tôi ra, không cho phép em nhìn người khác như vậy.

-Ân...-Hạ Dương vô thức trả lời

Giọng của anh trầm ấm như thôi miên Hạ Dương, cậu mỉm cười gật đầu, trong mắt anh lại có chút ngốc nghếch, Vũ Quân Thành vốn dĩ kìm nén giục Hạ Dương đi ngủ, sau đó âm trầm đi vào phòng tắm. Hạ Dương vẫn cười tươi nhắm mắt lại, nhất thời cảm thấy nhân sinh thật đẹp.

Lát sau, Vũ Quân Thành bước vào, Hạ Dương nghĩ anh sẽ đi ngủ ở giường kia, nhưng anh đi đến cạnh cậu, chỉnh lại điều hòa, Hạ Dương vui vẻ nhịn không được liền cười một cái. Lúc Vũ Quân Thành trở về giường bên cạnh, Hạ Dương rốt cuộc nhịn không được mới lên tiếng

-Vũ tiên sinh...anh đều ở bên cạnh em như vậy, kỳ thực là nhiều như vậy...còn Bạch Nhất Thiên thì sao? Em không có ý gì khác, chỉ là muốn hỏi anh...

-Em nghĩ tôi còn có thể đi gặp Bạch Nhất Thiên vào lúc nào?-Vũ Quân Thành trả lời, anh mỉm cười

Hạ Dương sửng sốt định ngồi dậy thì mới nhớ ra tay trái đang bị thương, cậu im lặng một lúc rồi nói tiếp

-Vậy...phải làm sao?

Vũ Quân Thành thực sự có điểm buồn cười lại giận, tại sao Hạ Dương lại hỏi câu hỏi như vậy.

-Em muốn tôi làm sao? Ở bên Bạch Nhất Thiên nhiều hơn?

-Không...em không có ý đó, chỉ là ngạc nhiên...

-Tôi và Bạch Nhất Thiên đã chấm dứt rồi, từ lâu rồi. Cho đến hiện tại em mới để ý, đúng là thật ngốc!

Hạ Dương thụ sủng nhược kinh, ngây ngốc một lát, không biết nên nói gì. Đúng là quãng thời gian qua nếu ngẫm lại mới thấy, thời gian mà Vũ Quân Thành ở bên Hạ Dương là hầu như chiếm toàn bộ thời gian của anh, ngoại trừ công việc, Hạ Dương vốn cứ nghĩ rằng, Vũ Quân Thành vẫn còn bao dưỡng Bạch Nhất Thiên, nhưng chính mình lại không nhận ra ngày nào anh cũng ở bên cậu. Hạ Dương khúc khích cười ngây ngô, bản thân cậu đúng là như anh nói, thật ngốc. Trong đêm tối, nghe thấy hơi thở đều đặn của anh, Hạ Dương chỉ biết mỉm cười thật vui vẻ. Vũ Quân Thành ở bên mình như vậy, thật tốt!

Hạ Dương chưa bao giờ nghĩ, liệu Vũ Quân Thành có chút tình cảm gì với cậu, ngoài việc hứng thú với vẻ bề ngoài và tính cách đi (?), Hạ Dương khẳng định, nếu không có hứng thú thì làm sao anh có thể đồng ý bao dưỡng cậu, đồng ý ở bên Hạ Dương, còn săn sóc như vậy.

Cả đời như vậy thật tốt, cả đời là rất dài, nhưng nếu cứ duy trì như vậy, thật sự còn có điều gì làm Hạ Dương buồn hay sao...

Hơn một tháng sau cánh tay trái của Hạ Dương mới thực sự khỏi hẳn, Hạ Dương cảm thấy như mình đã ở nhà đến tận 1 năm, không làm gì ngoài việc ăn ngủ rồi xem phim.

-Liệu fans có quên em không nhỉ...?-Hạ Dương vừa gặm táo vừa nói.-Vũ tiên sinh, anh cũng cảm thấy em thực sự rất đen đủi không?

Vũ Quân Thành cởi áo vest ra để lên ghế rồi ngồi xuống bên cạnh cậu. Hạ Dương đưa cho anh một miếng táo, Vũ Quân Thành ăn ngon miệng

-Nếu so sánh, có lẽ tôi cũng thấy một chút...

-Ai...em biết mà, đâu phải là một chút, mà là rất nhiều đó. Các fans còn công nhận mà...Vũ tiên sinh, anh nghĩ xem liệu ngày mai đi quay, em có thể lại gặp tai

-Em bị ngốc à, nói năng vớ vẩn cái gì. Tôi đi tắm, em đợi tôi rồi lát ăn cơm

Vũ Quân Thành đứng dậy, Hạ Dương vội vội vàng vàng đứng dậy theo anh rồi ôm lấy eo anh. Vũ Quân Thành ngạc nhiên khựng lại

-Nhưng mà...em vốn dĩ đã quen rồi, cho nên không cảm thấy sợ đâu. Dù sao có Vũ tiên sinh bên cạnh, em lại chẳng sợ mấy chuyện đó...

-Ừ, không sợ là tốt

-Cảm ơn anh...thực sự cảm ơn anh nhiều lắm...

Bác quản gia vừa tưới cây ngoài vườn bước vào thì thấy hai người ân ân ái ái, mỉm cười không nói gì rồi đi thẳng vào phòng bếp. Hạ Dương đỏ mặt vội vàng lùi lại, Vũ Quân Thành cười vừa đi lên phòng vừa nghĩ xem có nên để bác quản gia gắn một cái chuông vào vòng tay, mỗi lần đi đến sẽ kêu leng keng để anh còn biết trước...Sau đó cười không ngừng làm Hạ Dương run rẩy...

Hôm sau Vũ Quân Thành đưa Hạ Dương đến trường quay phim sau hơn 1 tháng ngừng quay. Vũ Quân Thành đến nói chuyện với đạo diễn Lee, đại loại là nói mấy lời khách sáo chiếu cố Hạ Dương, sau đó dặn dò riêng cậu một chút, trước khi về còn thông báo đặt bàn tối nay cho tổ làm phim ở nhà hàng Vũ gia. Hạ Dương vừa xin lỗi vì đã làm trễ quá trình quay phim, còn cảm ơn mọi người đã quan tâm, đặc biệt còn mang theo trà quý đã chuẩn bị trước cho đạo diễn Lee. Đạo diễn Lee đương nhiên sẽ không có thành kiến gì, sảng khoái đáp ứng, sau đó bắt đầu quay phim.

Hà Hiên vui vẻ khi thấy Hạ Dương đến, còn chuẩn bị sẵn bánh ngọt mang từ nhà đến cho Hạ Dương. Hạ Dương cảm ơn rồi bảo Đồng Kỳ nhận lấy. Hà Hiên có chút mất hứng vì Hạ Dương không ăn ngay nhưng vẫn cười tươi. Bộ phim còn gần hai tháng nữa là đóng máy, cũng đang thực hiện những phân cảnh cuối cùng, sau đó là để tổ biên kịch chỉnh sửa lại một lần.

Thời gian này, Hạ Dương thực sự rất bận rộn, cậu muốn đẩy tiến độ quay phim, chứng tỏ bản thân không phải vô dụng, cho nên NG ít đi rất nhiều, đạo diễn Lee vô cùng hài lòng, miệng cười cả ngày. Kết quả phim đóng máy trước dự kiến.

Hôm nay là buổi cuối cùng quay phim, mọi người sau đó đi ăn cùng nhau ở nhà hàng lớn chuyên dành cho giới nghệ sĩ, đây cũng là nhà hàng quen thuộc của đạo diễn Lee, ông cũng hay đến đây cho nên mời mọi người cùng đến. Ban đầu Vũ Quân Thành nói sẽ đến nhưng do công việc bận anh đành phải ở lại công ty xử lý thêm. Hạ Dương được dặn không được phép uống quá nhiều rượu, cho nên trong bữa cơm cậu vô cùng hạn chế uống, chỉ uống 2 ly mà đạo diễn Lee mời, thêm 2 ly nữa mà tổ nhân viên, biên kịch, chế tác, hậu kỳ của đoàn làm phim chúc. Hà Hiên nói mãi Hạ Dương rốt cuộc cũng đồng ý uống nốt ly này. Hạ Dương có chút say nhưng tửu lượng của cậu không đến nỗi quá tệ, cho nên vẫn còn khá tỉnh táo. Mãi đến 10 giờ hơn mọi người mới chịu ra về. Ai nấy đều vui vẻ chúc nhau, rồi chúc cho bộ phim thành công. Hà Hiên bỗng kéo lấy tay Hạ Dương nhân lúc mọi người không để ý

-Hạ ca...

-Ừ...sao thế?-Hạ Dương mỉm cười

-Không có gì, chỉ là muốn cảm ơn anh vì thời gian qua. Hy vọng còn có thể tiếp tục cùng đóng phim với anh...-Hà Hiên cười tươi, hai má đỏ lên nhìn Hạ Dương

-Cảm ơn em, diễn xuất của em rất tốt, cũng đã chiếu cố anh rồi. Chúng ta hẹn gặp lại ở buổi công chiếu Dạ Phong Hiên!-Hạ Dương khách sáo đáp lại

Hà Hiên cười gật đầu, sau đó vòng tay ôm lấy Hạ Dương, cậu giật mình vội vàng đẩy cô ra nhưng vẫn đỡ lấy tay cô

-Em say rồi, để anh gọi trợ lý của em...

Hà Hiên nháo một hồi với Hạ Dương, rốt cuộc cũng được trợ lý đưa lên xe.

-Được rồi, chụp được rồi chứ...Rõ lắm, lưu lại, sắp đến lúc sẽ dùng.-Phía xa sau đài phun nước, hai người mặc vest đen vội vàng tắt máy ảnh rồi nhanh chóng đi mất.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi