CÓ THỂ QUAY LẠI NHÌN EM KHÔNG?

Tài xế đưa Hạ Dương trở về nhà của Vũ Quân Thành, lúc cậu về đến nhà thì bác quản gia nói anh còn chưa về. Hạ Dương liền tắm rửa rồi lên phòng ngồi đợi. Mặc dù đã ở căn phòng này không ít lần nhưng hôm nay Hạ Dương mới có cơ hội đi ngó nghiêng khắp phòng. Trong phòng có một giá sách nho nhỏ để một vài cuốn sách đang đọc dở của anh và tạp chí doanh nhân. Hạ Dương lật lật vài trang, cảm thấy không có hứng thú với sách kinh tế thị trường, sau đó xem tủ quần áo của Vũ Quân Thành. Tủ quần áo của anh rất đơn giản, nhưng là lần đầu Hạ Dương trộm xem. Mọi khi đều là anh tự lấy đồ mặc, Hạ Dương cũng không cần lấy giúp. Màu chủ đạo là trắng đen, còn có màu xám và xanh da trời là ít hơn. Hạ Dương lại tưởng tượng đến sáng hôm nay anh mặc bộ vest xanh biển cực kỳ quyến rũ, Hạ Dương khúc khích cười. Sau đó cậu ngồi xuống giường, bên cạnh giường là một tủ đồ nho nhỏ. Mở ngăn kéo đầu tiên là toàn KY, bao, Hạ Dương ho một tiếng, thảo nào mỗi lần hai người như vậy, anh đều lấy ra rất nhanh, hóa ra đều đã chuẩn bị sẵn ở đây rồi. Đóng ngăn kéo đầu tiên lại, Hạ Dương mở tiếp ngăn kéo thứ hai là mấy dụng cụ lặt vặt như dao cạo râu, keo xịt tóc, nhưng đều là đồ mới, còn chưa bóc tem, được sắp xếp rất gọn gàng. Còn ngăn kéo cuối cùng, chỉ là một cuốn sách, bên trên còn có chút bụi, có lẽ anh lâu rồi không động đến. Hạ Dương cầm cuốn sách lên xem một chút, bỗng nhiên có một tấm ảnh rơi ra trong cuốn sách, là ảnh một người con trai mái tóc đỏ nâu đang cười, Hạ Dương ngẩn người, không biết là ai. Sau đó từ bên dưới truyền lên tiếng bước chân, Hạ Dương vội vàng cất ảnh vào trong cuốn sách rồi đóng ngăn kéo lại, ngồi ngay ngắn trên giường.

Vũ Quân Thành mở cửa ra, Hạ Dương cười tươi đứng dậy

-Vũ tiên sinh, anh về rồi...

Vũ Quân Thành gật đầu nhìn Hạ Dương. Cậu nhanh chóng đi đến bên anh, sau đó nhíu mày ngạc nhiên

-Anh uống rượu sao, mùi nồng quá...

Kỳ thực còn có mùi nước hoa lạ nữa, nhưng Hạ Dương vẫn duy trì nụ cười trên môi. Vũ Quân Thành gật đầu nới lỏng cà vạt rồi ngồi xuống giường.

-Hôm nay có uống nhiều một chút...tài xế Ngôn đưa em về?

Hạ Dương gật đầu. Ban đầu cậu nghĩ anh sẽ đến đón, cho nên vẫn cứ đợi, mọi người trong đoàn về hết rồi, sau mới thấy tài xế Ngôn đến, nói anh đang bận. Hạ Dương bật cười, vậy mà còn không gọi điện a...

-Vũ tiên sinh, anh đi tắm qua đi, lau người một chút, em xuống lấy nước giải rượu cho anh.

Vũ Quân Thành nheo mắt nhìn Hạ Dương, lúc cậu đứng dậy thì bị anh bất ngờ kéo tay rồi ngã xuống giường. Có chút hơi đau, nhưng Hạ Dương vẫn mỉm cười nhìn anh. Vũ Quân Thành cởi áo khoác ngoài, tháo cà vạt để bên cạnh sau đó cúi đầu xuống gần Hạ Dương.

-Hạ Dương...là em nhỉ...

-Vũ tiên sinh...vậy anh nghĩ là ai?-Hạ Dương mỉm cười, trong lòng có chút hỗn độn

-Không có gì, chỉ là tôi đang nhìn em kĩ hơn thôi...-Vũ Quân Thành đáp lại

-Vũ tiên sinh....đây không phải mùi nước hoa của anh-Hạ Dương hơi khó chịu với mùi này

Vũ Quân Thành a một tiếng, sau đó đưa tay lên ngửi ngửi, nhíu mày gật đầu đáp lại

-Ừ...nay có người dính tôi, cho nên mới có mùi lạ.

-À, là như vậy...-Hạ Dương mỉm cười.-Em đi lấy nước giải rượu cho anh nhé?

Vũ Quân Thành bật cười giữ Hạ Dương lại

-Em không ghen như Bạch Nhất Thiên?

Hạ Dương có chút khó chịu khi anh bỗng nhiên nhắc đến Bạch Nhất Thiên, cậu bật cười lắc đầu

-Ngay từ đầu anh cũng nói rồi, công việc cá nhân của anh, em sao có quyền can thiệp....

-Em không sợ tôi ở bên ngoài tìm người khác sao?-Vũ Quân Thành bất giác mỉm cười

Hạ Dương ngẩn người một chút, nhưng sau đó lấy lại biểu cảm, cậu nói

-Có lẽ em nên xem lại bản thân, vì cái gì lại khiến Vũ tiên sinh mất hứng như vậy....là không tốt về điểm nào...Vũ tiên sinh, nếu như anh cảm thấy không ổn, có thể trực tiếp nói cho em biết

-Hạ Dương...-Vũ Quân Thành bật cười làm cậu giật mình.-Đùa em một chút, lại dọa em thành như vậy?

Hạ Dương tròn mắt nhìn Vũ Quân Thành, anh vuốt ve mái tóc mềm mại đen tuyền của Hạ Dương rồi nói tiếp

-Cậu trai lúc nãy dán vào người tôi lúc tôi đang ngồi uống rượu, sau đó bị tôi một cước đá bay...nước hoa trên người cậu ta vì quá nồng cho nên còn lưu lại

-Vũ tiên sinh...-Hạ Dương vẫn ngạc nhiên, là đang chủ động giải thích với mình sao.

-Em không cần lo lắng...chỉ cần biết một điều, lúc còn để em bên cạnh, tôi tuyệt đối không động đến người khác...

Nói đoạn Vũ Quân Thành đứng dậy, để mặc Hạ Dương còn ngây ngốc nằm trên giường, hai má ửng đỏ, anh đi đến tủ quần áo trước mặt, lấy áo choàng tắm rồi quay người lại nói với Hạ Dương

-Em cũng lấy quần áo khác đi, hôm nay tắm cùng tôi. Khi nãy có đè lên người em, mùi nước hoa vương lên cả người em rồi...

Một chút ở đây của Vũ Quân Thành kỳ thực là gần một tiếng đồng hồ. Hạ Dương cảm thấy hôm nay anh đặc biệt rất mạnh bạo, còn nói mấy câu khiến người khác phải ngượng ngùng. Hai người làm một lần trong phòng tắm, sau đó lại quay về phòng làm thêm một lần nữa.

Lúc hôn lên cánh tay của Hạ Dương, Vũ Quân Thành nhíu mày

-Muỗi đốt hay dị ứng mà nhiều như vậy?

-Muỗi đốt...a...-Hạ Dương cố gắng trả lời

Một tay của anh đang vân vê đầu nhũ của Hạ Dương, một tay đè cánh tay của cậu lại

-Sao lại để muỗi đốt thành như vậy?

-Lúc...đợi anh ở nhà hàng...cho nên...ưm...a....

Vũ Quân Thành biết được lý do, đáy mắt ngậm cười, anh hôn chóc lên cánh tay của Hạ Dương rồi thì thầm vào tai cậu

-Vậy là lỗi của tôi rồi...cho nên làm thêm lần nữa, coi như bồi tội...

Đêm này, Hạ Dương cảm thấy cơ thể không còn là của mình nữa, cảm giác đau đớn xen lẫn khoái cảm khiến cậu giống như đang trôi lơ lửng trên trời. Mồ hôi của hai người đầm đìa như tắm, Hạ Dương dù sao cũng vui vẻ tiếp nhận, còn chủ động quấn chân lên mấy lần...Vũ Quân Thành đương nhiên sẽ không từ chối mà điên cuồng cả đêm...

Xong xuôi, Vũ Quân Thành ôm lấy Hạ Dương vào phòng tắm, tẩy rửa giúp cậu một chút để không lưu lại cái kia, sẽ dễ sinh bệnh. Hạ Dương mệt đến mức không hé nổi mắt, mặc anh tùy ý giúp mình. Vũ Quân Thành lúc tẩy rửa còn xấu xa dày vò Hạ Dương thêm một chút.

Hôm sau hai người ngủ tận đến trưa. Hạ Dương tỉnh dậy, không còn cảm thấy đau như lần đầu, đã quen rồi, chỉ cảm thấy hơi mỏi eo. Vũ Quân Thành vẫn nằm bên cạnh cậu. Hạ Dương hạnh phúc ngắm nhìn anh ngủ. Cậu vươn tay chạm lên môi anh rồi rúc vào ngực anh, cọ cọ mấy cái

-Tối qua còn chưa đủ?-Giọng nói trên đỉnh đầu vang lên làm Hạ Dương đỏ mặt.-Mới thức dậy em còn định nháo cái gì, bên dưới của tôi đã

-Vũ tiên sinh...-Hạ Dương ngắt lời anh, anh còn sẽ nói mấy lời khiến người ta đỏ mặt.-Em dậy trước.

Sau đó Hạ Dương vội vàng khoác thêm áo, chạy vào phòng tắm, Vũ Quân Thành bật cười ha hả.

Ở bên cạnh Hạ Dương, anh đã cười nhiều hơn trước, điểm này Hạ Dương rất tự hào nha.

Hiện tại đang là thời điểm bắt đầu công khai các hạng mục giải thưởng trên mạng, thời gian bình chọn từ giờ cho đến tháng 12 là trao giải. Hạ Dương được đề cử ở hai giải thưởng là Diễn viên trẻ xuất sắc nhất và diễn viên phụ xuất sắc nhất. Hạ Dương lần đầu trong đời thấy tên mình được để cử trên mạng chính là mỗi ngày đều xúc động điên cuồng. Ngày nào cũng len lén mở điện thoại xem lượng vote đến đâu rồi, còn thầm cảm ơn lão Thiên và các fans, vừa xem vừa kích động không ngừng. Vũ Quân Thành biết được thì cười không thôi

-Em nói xem, nếu như em giành được giải thưởng, em định mời tôi cái gì?

Vũ Quân Thành ôm Hạ Dương ngồi trên giường, cằm tựa lên vai cậu, thỉnh thoảng còn cắn cắn tai Hạ Dương

-Em...mời Vũ tiên sinh một bữa cơm...nha?

-Chỉ một bữa cơm?-Vũ Quân Thành nhướng mày nói đùa

-Vũ tiên sinh muốn thế nào...em đều sẽ đồng ý.

-Ừ, là em nói đấy, đến lúc đó rồi nhớ giữ lời hứa của mình.

Buổi tối lễ trao giải cuối năm, Hạ Dương mặc một bộ vest màu trắng nhìn vừa gọn gàng lại xinh đẹp đến không nhìn thẳng, cậu trang điểm thêm cho nên càng nhìn lại không nhịn được yêu thương. Vũ Quân Thành mặc vest đen, bộ dáng trầm ổn thành thục hơn. Lúc hai người đi cùng nhau trên thảm đỏ, đã thu hút không ngừng máy quay và cánh nhà báo. Fans hai bên điên cuồng hét lớn.

-Xin hỏi, Vũ tiên sinh nghĩ gì về giải thưởng mà nghệ sĩ của công ty anh được đề cử?

-Tôi tin tưởng cậu ấy.-Vũ Quân Thành trả lời ngắn gọn

Sau đó fans lại bắt đầu hét lên không ngừng

-Hạ Dương, cậu có tự tin giành giải thưởng không?

-Tất cả các diễn viên được đề cử đều tài năng. Tôi cũng đang hy vọng mình có may mắn hơn thôi...hahaa...-Hạ Dương trả lời

Đèn flash liên tục nháy, Hạ Dương và Vũ Quân Thành tối nay chắc chắn được mấy bộ ảnh lên báo rồi.

Hai người ngồi vào chỗ đã được ban tổ chức ghi sẵn bảng tên trên ghế, Hạ Dương ngồi cạnh mấy nghệ sĩ khác, bên dưới là chỗ ngồi của Vũ Quân Thành.

-Chúng tôi xin công bố chủ nhân của giải thưởng Diễn viên phụ xuất sắc nhất...

Hạ Dương cảm thấy tim mình sắp bay ra ngoài.

-Xin chúc mừng diễn viên của bộ phim....The dream in heaven, chúc mừng cậu, An Hạ Dương!

Hạ Dương ngây ngốc nghe tên mình được xướng lên, các diễn viên bên cạnh đều vỗ tay chúc mừng cậu, cả hội trường lớn cũng đang vỗ tay thật lớn, trên màn ảnh chiếu mấy phân đoạn có rating cao nhất mà Hạ Dương đóng. Hạ Dương đứng dậy, cả người vẫn còn run, hai mắt long lanh, nụ cười tươi trên môi lại càng khiến người ta ưu ái. Cậu liếc nhìn anh, anh nở nụ cười nhìn cậu, Hạ Dương nghĩ, cậu lại yêu anh thêm một chút nữa rồi.

Hạ Dương đi lên bục nhận giải thưởng trong sự cổ vũ của mọi người và các fans trong hội trường. Sau đó cậu còn hướng ánh mắt xuống anh, hạnh phúc khi anh cũng đang nhìn mình. Lúc Hạ Dương đang định đi xuống thì MC giữ cậu lại

-Mời Hạ Dương lán lại thêm một chút. Tôi xin vinh dự công bố luôn, giải thưởng Diễn viên trẻ xuất sắc nhất năm nay thuộc về...chúc mừng đạo diễn Lee, cậu ấy thực sự đã tỏa sáng trong bộ phim của ông, An Hạ Dương trong bộ phim với vai diễn cùng tên, Dạ Phong Hiên!

Cả hội trường ồ lên, sau đó là tràng vỗ tay thật lớn, các fans bên dưới đều khóc lóc nhưng không quên hét tên Hạ Dương, máy ảnh chụp không ngừng, Hạ Dương cảm giác hai chân run rẩy, cậu vì quá xúc động mà bàn tay ghì chặt lấy chiếc cup. Hạ Dương vẫn cố gắng kìm nén nước mắt của mình, sau đó cùng mọi người xem lại phân cảnh trong Dạ Phong Hiên

Tạo hình của Hạ Dương trong phim thực sự khiến người khác cảm thấy tuyệt vời, vừa mang hơi thở tươi mát, trầm ổn, lại vừa mang cảm giác thanh thuần thoát tục. Hạ Dương cũng mỉm cười, nhìn lại mới thấy mình thật không tệ nha.

Lễ trao giải sau đó diễn ra thêm 1 tiếng nữa thì kết thúc, lúc ngồi trên xe, Hạ Dương mới không nhịn được sụt sịt. Vũ Quân Thành vừa buồn cười vừa yêu thương, đưa cậu khăn tay của mình. Hạ Dương vì thoát khỏi cánh báo chí và fans, cộng thêm việc còn xúc động mà cả người giống như vô lực tựa vào ghế.

-Cảm ơn Vũ tiên sinh...

-Đều là cố gắng của em, chúc mừng em...Hạ Dương, em còn nhớ lời hứa của mình không?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi