Chương 131:
Bởi vì Khiết Thần đang đọc truyện cho cô nghe, đột nhiên xen vào một câu tỏ tình đầy cảm tính khiến cô cảm thấy bất ngờ, kinh ngạc và bèn quay mặt đi.
Đôi mắt đen láy của cô nhìn người đàn ông đang ngồi phía sau mình.
Đột nhiên, Khiết Thần cũng ngước mắt lên.
Bốn con mắt nhìn nhau, bầu không khí dường như có luồng điện xẹt phóng qua một cách kỳ lạ.
Đôi mắt người đàn ông vẫn tối đen thăm thảm như màn đêm khiến người khác không thể nào nhìn thấu được tâm tư của anh.
Anh nhìn cô chăm chăm, tiếp tục mấp máy miệng: “Hổ nói với tiểu hồ ly”.
“…”
Phải rồi! Anh đang kể truyện hổ và tiểu hồ ly cho cô nghe.
Con hổ cô đơn và con hồ ly vui vẻ, hoạt bát.
Rõ ràng là tiểu hồ ly đi khiêu khích con hổ trước.
Kết quả là con hổ lại phải lòng tiểu hồ ly.
Bởi vì trong thế giới của hổ luôn trống rỗng, chỉ có bóng tôi vô tận.
Chính tiểu hồ ly đã mang ánh sáng tới cho nó, đưa nó ra khỏi thế giới tối tăm.
Con hổ không hề tỏ tình trực tiếp với tiểu hồ ly.
Tất cả tình yêu đều được nó giấu kín trong lòng.
Vậy nên nó mới dùng cách nói mập mờ để thổ lộ tiếng lòng với tiểu hồ ly.
Lãng mạn thật…Mà cũng phải! Dù người đàn ông trầm tính nhưng chỉ cần họ thích bạn thì họ sẽ thể hiện tình yêu với bạn.
Còn nếu họ không lên tiếng, thì chắc chắn là vì họ không thích bạn.
Kỳ lạ thật! Cô bỗng dưng cảm thấy đây giống như câu chuyện của chính cô và Khiết Thần.
Chỉ có điều tiểu hồ lý may mắn hơn cô.
Vì hổ thật lòng thích nó.
Còn Khiết Thần thì…
Đôi mắt Hứa Tịnh Nhi thoáng hiện lên vẻ tự giễu nhưng sau đó cô giấu nhẹm nó đi.
Trái tim cô không còn quá đau nữa.
Chỉ có một chút chua xót.
Nhưng cô nghĩ, sẽ nhanh thôi…Nỗi chua xót cũng sẽ nhạt dần.
Và đến cuối cùng sẽ biến mất như gió thoảng mây bay.
Hứa Tịnh Nhi dần dần chìm vào giấc ngủ bởi giọng đọc trầm khàn của Khiết Thần.
Cũng không biết bao lâu sau, cô mơ hồ cảm nhận được giọng nói của anh dần dừng lại.
Hình như anh đã nằm xuống bên cạnh cô.
Cuối cùng thì cô cũng được nép vào một nơi thật ấm áp…
…
Tập đoàn Cố Thị, tại phòng làm việc của tổng tài.
5h30 phút
Tiêu Thuần ôm tài liệu bước vào.
Cô sà tới chỗ vị trí người trợ lý và nói: “Anh Khiết…khụ khụ…Cố tổng có ở đây không?”
Người trợ lý vội vàng đứng dậy, hét lên: “Sếp Tiêu”
Sau đó người trợ lý lắc đầu: “Cố tổng đã tan làm rồi.
Năm phút trước đã rời khỏi công ty”.
Tiêu Thuần kinh ngạc nhướn mày, vô thức nhìn về phía phòng làm việc đang đóng kín cửa.
Cô ấy không tin bèn hừ giọng: “Một kẻ cuồng việc như Cố tổng sao lại tan làm đúng giờ như vậy chứ? Lẽ nào tối nay có buổi tiếp khách quan trọng nào sao?”Đọc nhanh tại TruyenApp.Online
“Điều này thì không hẳn.
Người trợ lý cười lắc đầu, sau đó lại càng cười ý vị hơn.
Rồi người trợ lý thấp giọng: “Sếp Tiêu, không giấu gì cô.
Cố tổng mấy ngày nay đều tan làm chuẩn giờ như thế.
Toàn bộ các buổi hẹn buổi tối đều hủy cả”.
“Chuyện gì thế này?”
Tiêu Thuần tỏ vẻ nghi ngờ.
Người trợ lý biết cô là một trong số ít những người biết về cuộc hôn nhân của Khiết Thần nên cũng không lòng vòng nữa mà nói thẳng: “Còn có thể là gì chứ.
Thiếu phu nhân bị ốm.
Mấy ngày này anh ấy đều tới bệnh viện với cô ấy rồi”.
“Vậy sao?”, Tiêu Thuần bỗng hạ giọng.
Người trợ lý không cảm nhận được điều gì bất thường, chỉ cười ấm áp: “Cô cũng biết đấy, mối quan hệ giữa Cố tổng và thiếu phu nhân hơi cứng nhắc.
Ấy vậy mà lần này khi thiếu phu nhân bị bệnh, Cố tổng lại quan tâm tới như vậy.
Xem ra Cố tổng chuẩn bị hòa hợp với thiếu phu nhân rồi.
Được vậy thì tốt quá”.
Tình cảm của hai người họ hòa hợp thì người trợ lý cũng thấy vui.
Mỗi ngày anh ta cũng không cần phải đi làm với trái tim run rẩy, yếu đuối nữa.
Người trợ lý cảm thán xong, quay qua nhìn Tiêu Thuần thì phát hiện trước mặt trống trơn.
Không biết từ khi nào mà cô đã đi mất tiêu.
Ở bệnh viện.
Hôm nay tâm trạng của Hứa Tịnh Nhi rất tốt, mấy ngày nay nằm trên giường, xương cốt cô sắp cứng đờ, nên bảo hộ lý đỡ cô ra ngoài đi dạo, phơi nắng.
Đổ một chút mồ hôi thì cô quay về phòng bệnh, uống một cốc nước to, lại đi rửa mặt rồi mới về giường.
Cô lấy điện thoại lướt một lúc, đọc các tin tức xảy ra trong mấy ngày gần đây, lúc đặt điện thoại lên tủ đầu giường, cô nhìn thấy một chồng sách được đặt ở đó.
Nghĩ đến câu chuyện hổ và tiểu hồ ly Cố Khiết Thần đọc cho cô nghe ngày hôm qua, sau đó cô ngủ quên mất, chưa nghe được kết cục, cô có chút tò mò, liền với tay lấy chồng sách. Nhưng cô giở hết mấy quyển mà không thấy quyển nào nói về hổ và hồ ly.
Kỳ lạ thật…
Hứa Tịnh Nhi quay sang hỏi hộ lý: “Ở đây thiếu một quyển sách đúng không?”.
Hộ lý nhìn một cái rồi gật đầu: “Đúng là thiếu một quyển, nhưng tôi không động đến, liệu có phải là Cố tổng cầm đi không?”.
Hứa Tịnh Nhi bĩu môi, đang yên đang lành Cố Khiết Thần cầm quyển truyện đi làm gì chứ? Lẽ nào ngay cả kết cục của câu chuyện cũng không muốn cho cô đọc sao?
Khốn kiếp!
Thấy vẻ mặt Hứa Tịnh Nhi không vui, hộ lý vội vàng nói: “Hay cô muốn đọc cái gì, để tôi đi tìm cho cô”.
“Thôi bỏ đi”, cô cũng không có tâm trạng để đọc nữa.
Điện thoại vang lên tinh tinh, Hứa Tịnh Nhi đặt chồng sách về tủ đầu giường, tiện tay lấy điện thoại, nhìn lướt qua, là Tiêu Thuần gửi tin nhắn Zalo cho cô.
[Thuần Thuần Trỗi Dậy]: Xin lỗi nhé, dạo này mình mới đi làm, bận tối tăm mặt mũi, còn chẳng biết cậu bị bệnh, lúc trợ lý của anh Khiết Thần nói mình mới biết. Sao rồi? Đã đỡ hơn chưa?
[Tịnh Nhi Bé Nhỏ]: Đỡ nhiều rồi, cậu đừng lo.
Bên kia nhanh chóng trả lời.
[Thuần Thuần Trỗi Dậy]: Không được, mình không tận mắt nhìn thấy thì không yên tâm. Ngày mai mình đến thăm cậu, muốn ăn gì uống gì chơi gì cứ nói, mình mang cho cậu.
Hứa Tịnh Nhi không khỏi bật cười.
[Tịnh Nhi Bé Nhỏ]: Không cần đâu, ngày mai mình xuất viện rồi, thôi thì cậu chờ mình khỏe rồi mời mình ăn một bữa đã đời đi.
[Thuần Thuần Trỗi Dậy]: Đừng nói là một bữa, bao nhiêu bữa cũng được, nhưng vẫn phải đến bệnh viện. Nếu vậy thì ngày mai mình đến đón cậu xuất viện.
Hứa Tịnh Nhi đang định trả lời thì phía bên kia lại gửi tiếp tin nhắn đến.
[Thuần Thuần Trỗi Dậy]: Không được từ chối!
Hứa Tịnh Nhi biết rõ tính cô ấy, cũng xóa chữ từ chối đi, đổi thành: Được, mình chờ cậu.
…
Hộ lý bí mật báo cáo với ông cụ Cố tình hình chung sống giữa Hứa Tịnh Nhi và Cố Khiết Thần ở phòng bệnh mấy ngày nay. Cúp máy xong, ông cụ Cố lại thở dài thườn thượt.
Cô Lâm thấy ông ta như vậy, cũng thở dài theo.
Ông cụ Cố nhìn cô ấy một cái, rồi nhìn thêm cái nữa, lại nhìn tiếp cái nữa, tiếng thở dài còn to hơn.
“Ông chủ, ông muốn nói gì thì cứ nói thẳng đi. Ông nhìn tôi như vậy, tôi thấy hơi sợ”, cô Lâm ôm ngực.
Ông cụ Cố im lặng một lát mới lên tiếng: “Cô Lâm, với trí thông minh kém cỏi của cô, tôi thực sự lo lắng không biết cô có thể đảm nhiệm trọng trách tôi giao phó hay không”.
“…”, cô Lâm bị nói kháy đã quen, không buồn phản bác lại, cậu chủ độc mồm độc miệng như vậy, hóa ra là gen quá trội.
“Nhưng chẳng còn cách nào khác, vì hạnh phúc của Khiết Thần và Tịnh Nhi, tôi chỉ có thể tiếp tục tặng chúng nó một món quà lớn”.
Cô Lâm vẫn chưa hiểu, ông chủ muốn tặng cậu chủ và cô chủ món quà lớn thì liên quan quái gì đến trí thông minh của cô ấy?
Ông cụ Cố thấy vậy, giơ ngón tay ra ngoắc cô ấy, cô Lâm ghé lại gần, ông ta nói từng chữ một.