CỐ TỔNG LẠI PHÁT ĐIÊN RỒI

Chương 133:


Hôm sau là một ngày đẹp trời, ánh nắng rực rỡ, trời quang mây tạnh.
Bệnh đi cả người nhẹ nhõm, Hứa Tịnh Nhi xuống giường, hai tay chống eo, vặn trái rồi lại vặn phải, vươn vai một cái, kích hoạt cơ thể đã cứng ngắc do nằm nhiều ngày.
Hộ lý đang thu dọn đồ dùng hàng ngày giúp cô, lát nữa sẽ đi làm thủ tục xuất viện.
Hứa Tịnh Nhi hoạt động một lúc, rảnh rỗi quá cũng chạy tới thu dọn cùng.

Động tác của cô rất nhanh nhẹn, cũng khá thành thạo, chớp mắt đã thu dọn xong xuôi, kéo khóa túi hành lý.
Hộ lý kinh ngạc trợn tròn mắt, không khỏi cảm thán: “Cô Hứa, cô làm còn thành thạo hơn cả tôi nữa”.
Cô ấy từng chăm sóc nhiều thiên kim tiểu thư, ai nấy đều được nuông chiều quen thói, về cơ bản không biết làm gì, Hứa Tịnh Nhi giỏi giang như vậy, đúng là hiếm có khó tìm.
“Tôi thường phải chạy tin, cần nhất là nhanh, chút chuyện nhỏ này tôi làm đã nhiều, đương nhiên không thành vấn đề”.
Trước khi đi nước ngoài, cô cũng nghĩ mình chỉ có thể là một thiên kim tiểu thư ngồi mát ăn bát vàng, nhưng ra nước ngoài rồi cô mới biết, con người rơi vào đường cùng sẽ kích hoạt tiềm năng và nghị lực lớn đến mức nào.

Tuy giọng nói của Hứa Tịnh Nhi bình thản, dáng vẻ cũng không lấy gì làm to tát, nhưng hộ lý vẫn cảm nhận được sự chua xót.

Rõ ràng là cô gái còn trẻ như vậy, tại sao lại khiến người ta có cảm giác thê lương như đã trải qua rất nhiều chuyện.
“Tiểu Tịnh Nhi, mình đến rồi đây!”.
Ở cửa bỗng xuất hiện một cô gái thời thượng, Tiêu Thuần ôm một bó hoa hồng màu hồng, chân đi giày cao gót, phong thái mạnh mẽ bước vào.

Nhìn thấy khuôn mặt gầy hẳn đi của Hứa Tịnh Nhi, cô ấy lập tức đau lòng ôm chầm lấy cô: “Có phải cậu bị bệnh sau buổi tối mình đưa cậu về không? Biết thế tối đó mình không về, nếu mình ở lại với cậu, mình có thể phát hiện luôn cậu bị bệnh, có thể chăm sóc cho cậu”.
“Chẳng phải mình đã khỏe lại rồi sao? Lâu lâu ốm một lần, coi như thải độc cho cơ thể”, Hứa Tịnh Nhi tự giễu.
Tiêu Thuần không đồng ý: “Lần sau cậu không được như vậy nữa, nếu bị bệnh phải nói với mình ngay lập tức”.
Hứa Tịnh Nhi gật đầu: “Được được được”.

Hộ lý cũng không làm phiền hai người nói chuyện, nói với Hứa Tịnh Nhi là đi làm thủ tục xuất viện cho cô, rồi rời khỏi phòng bệnh.
Tiêu Thuần kéo Hứa Tịnh Nhi ngồi xuống, đánh giá cô một lượt.

Bị bệnh nhiều ngày như vậy, tuy cô đã khỏe nhưng trạng thái tinh thần vẫn còn hơi kém, cô ấy nói: “Cậu về nhà phải bồi bổ nhiều vào, rồi mình bảo người mang tổ yến a giao nhân sâm gì đó qua cho cậu, cậu nhớ phải ăn đấy”.
“Không cần làm quá như vậy đâu, mình đã khỏe rồi mà”.
Hứa Tịnh Nhi biết cô ấy quan tâm mình, nhưng cũng không cần lo lắng như vậy.

Cô cũng không còn là Hứa Tịnh Nhi yếu đuối của ba năm trước, lần này chỉ là sau khi về nước, nhiều chuyện khiến tâm trạng không tốt tích tụ, bộc phát ra mới khiến cô ngã bệnh.
Tiêu Thuần chán không buồn tranh cãi với cô, kết luận thẳng thừng: “Dù sao mình cũng sẽ cho người mang thuốc bổ đến, nếu cậu không ăn thì mình chỉ đành phiền phức hơn chút, mình sẽ bảo người nấu, ngày nào cũng mang cho cậu đúng giờ”.
Hứa Tịnh Nhi lập tức giơ hai tay đầu hàng: “Được, mình ăn”.
“Ngoan”, Tiêu Thuần vỗ nhẹ khuôn mặt cô, bỗng nhìn thấy một chiếc cà vạt vắt trên sô pha, cô ấy thu lại nụ cười, nói: “Nghe nói mấy hôm nay anh Khiết Thần đều ở bệnh viện với cậu, lần này cậu bị bệnh cũng coi như trong họa có phúc”.
Nhắc đến Cố Khiết Thần, nụ cười của Hứa Tịnh Nhi cũng nhạt đi, cô hơi cúi mặt xuống: “Trong họa có phúc sao?”.
Tiêu Thuần thấy vẻ mặt cô khác lạ, không khỏi nói: “Sao thế? Anh Khiết Thần ở bên cậu không tốt sao? Hay là… không phải hai người lại cãi nhau đấy chứ?”.

Chương 134:

Cô từng yêu thầm Cố Khiết Thần, giống như tất cả các cô gái trên đời, cô thích chia sẻ những điều ngọt ngào trong lòng với bạn thân.


Sau đó cô ở bên Cố Khiết Thần, tuy cô không cố ý “phát cơm chó” trước mặt Tiêu Thuần, nhưng chỉ cần nhìn cảm giác hạnh phúc tự nhiên mà có trên người cô, Tiêu Thuần đã có thể biết được cô vui vẻ đến nhường nào.


Hiện giờ, không phải cô không muốn nói với cô ấy chuyện giữa cô và Cố Khiết Thần, mà là… quá khó xử.


Hôn nhân không có tình yêu, còn kèm theo mối quan hệ lợi ích lạnh lùng, cô không muốn sự không hạnh phúc của mình khiến Tiêu Thuần lo lắng, cũng không muốn để cô ấy biết sự hèn mọn của mình.


Hứa Tịnh Nhi lắc đầu: “Không, vẫn tốt lắm”.


Tiêu Thuần chậm rãi nở một nụ cười: “Vậy thì tốt”.


Cô ấy nắm lấy bàn tay Hứa Tịnh Nhi, siết chặt: “Tịnh Nhi, mình muốn cậu được hạnh phúc, thật đấy”.


“Mình biết”.


Ai thật lòng, ai giả dối, cô có thể nhìn ra được. Tiêu Thuần và cô đã đi qua nhiều năm tháng như vậy, cô ấy đối xử với cô tốt thế nào, cô đều ghi nhớ trong lòng.


Tiêu Thuần lái xe đưa Hứa Tịnh Nhi về chung cư, Hứa Tịnh Nhi vốn muốn mời cô ấy lên nhà ngồi một lát, nhưng cô ấy từ chối: “Hôm nay mình trốn làm ra ngoài, phải quay về làm việc đây, nếu không cậu biết tính anh Khiết Thần đấy, sẽ không vì mình là em gái nuôi mà thiên vị đâu, anh ấy chỉ lạnh lùng nói, không chăm chỉ làm việc thì nộp đơn xin nghỉ đi”.


Dứt lời, cô ấy còn học theo dáng vẻ lạnh lùng của Cố Khiết Thần, khiến Hứa Tịnh Nhi phải mỉm cười.


Đương nhiên Hứa Tịnh Nhi không miễn cưỡng: “Vậy cậu về làm việc đi, lúc nào rảnh lại gặp nhau”.


“Ừ”.





Tiêu Thuần ngồi ở ghế lái, gửi một nụ hôn gió đến Hứa Tịnh Nhi đã xuống xe đang đứng đó, sau đó giẫm chân ga, chiếc xe nhanh chóng rời đi.



Tiêu Thuần không về công ty làm việc như cô ấy nói, mà đến thẳng A-PUB.


Ban ngày nơi này không kinh doanh, nhưng Tiêu Thuần là khách VIP, lại thân thiết với ông chủ Từ Soái, nên cô ấy đến thì vẫn phải phục vụ tử tế.


Đêm qua Từ Soái chơi đến khuya, ngủ luôn ở căn phòng trên tầng, Ngô Nhị gọi cho anh ta mười mấy cuộc điện thoại mới dựng được anh ta dậy. Sau khi bị anh ta nạt một trận, Ngô Nhị vừa yếu đuối vừa đáng thương nói: “Cô Tiêu đến, gọi rất nhiều rượu, sáng sớm đã say rượu, cũng không biết có chuyện gì, anh có cần qua xem thế nào không?”.


Tút một tiếng, điện thoại bị ngắt không chút khách sáo, Từ Soái lại nhào lên giường, tiếp tục ngủ.


Mười giây sau, anh ta mới tỉnh táo nhảy bật dậy, cào mái tóc rối tung, cuối cùng trong đầu cũng lắp ghép hoàn chỉnh lời nói của Ngô Nhị.


Tiêu Thuần ban ngày ban mặt say rượu?


Anh ta rủa thầm một tiếng, cuối cùng vẫn bò dậy, vào phòng tắm tắm qua loa, đánh răng rửa mặt, rồi khoác luôn chiếc áo choàng tắm, đi đôi dép lê bằng bông ở phòng khách, xuống lầu, chạy thẳng đến quầy bar ở đại sảnh.


Tiêu Thuần không hổ là em gái nuôi của Cố Khiết Thần, ngồi đúng vị trí Cố Khiết Thần ngồi trước đó, uống loại rượu giống hệt, dáng vẻ mua say giống hệt nhau. Hai anh em nhà này hẹn nhau đấy à? Lần lượt đến hành hạ anh ta!


Anh ta sải bước đến, còn chưa kịp chải chuốt, tóc trước trán rũ xuống, hơi che đôi mắt. Từ Soái lười biếng hất tóc, dựa vào quầy bar, đôi mắt đen liếc Tiêu Thuần, nhìn vẻ mặt chán chường của cô ấy, nói: “Tiêu đại tiểu thư, em thất tình đấy à?”.


Tiêu Thuần giống anh ta, cũng là động vật hoạt động về đêm, nếu buổi tối cô ấy uống nhiều rượu đến đâu, anh ta cũng không cảm thấy ngạc nhiên, nhưng ban ngày ban mặt thế này… đúng là ma làm mà!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi