CỐ TỔNG LẠI PHÁT ĐIÊN RỒI


Lâm Vũ Hàm nhìn Khiết Thần, thấy anh không hề có ý phản đối bèn gật đầu với Hứa Tịnh Nhi: “Ok”
Đương nhiên Hứa Tịnh Nhi không cần nhìn biểu cảm của Khiết Thần.

Dù sao thì nhiệm vụ của cô cũng đã hoàn thành nên cô chẳng muốn ở cạnh anh thêm một phút giây nào.
Hai người đi ra khỏi phòng làm việc về hướng thang máy.

Lúc đợi thang máy, Lâm Vũ Hàm nhìn Hứa Tịnh Nhi và nói với vẻ đáng tiếc: “Không ngờ, cô còn trẻ vậy mà đã kết hôn rồi”.
Hứa Tịnh Nhi chỉ cười trừ: “Duyên phận mà, tới cũng không ngăn lại được”.
Dù cho…cô và Khiết Thần là nghiệt duyên.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp, kiều diễm của cô, đôi mắt Lâm Vũ Hàm ánh lên nụ cười khổ.

Nhưng biểu cảm đó nhanh chóng biến mất: “Cố tổng đúng là một người đàn ông hiếm có.

Cô thật có mắt”.
Hứa Tịnh Nhi cười trừ, nói dối: “Cũng tạm, cũng tạm…”
Liên quan tới Khiết Thần, cô thật sự không có gì để nói.

Và cô cũng không muốn nhắc tới anh.

Tiếng thang máy vang lên.

Hứa Tịnh Nhi vừa định bước chân vào thì nhìn thấy Tiêu Thuần từ trong bước ra.

Bốn mắt nhìn nhau đầy vẻ kinh ngạc.

Sau đó cô ấy bật cười: “Tịnh Nhi, sao cậu lại đến rồi?”
“Ừ…mình có chút việc”.
Tiêu Thuần nhìn qua Lâm Vũ Hàm.

Cô ấy bước tới ôm lấy anh ta.
Lần này đến lượt Hứa Tịnh Nhi cảm thấy ngạc nhiên: “Hai người quen nhau à?”
Sau khi buông ra Tiêu Thuần mới gật đầu: “Anh ấy là đàn anh của mình hồi đi du học.

Mình ấy mà, phải cố gắng lắm, rồi dựa cả vào mối quan hệ mới mời được anh ấy tới Cố Thị đấy”.
Hứa Tịnh Nhi bừng tỉnh: “Hóa ra là như vậy à”
Lâm Vũ Hàm tỏ ra khiêm tốn: “Cố tổng là một người quản lý giỏi giang.

Làm việc với một người như vậy thật vinh hạnh.

Anh nên cảm ơn đàn em đã kết nối giúp anh mới phải”.
Hai bên khen qua khen lại kết thúc, Tiêu Thuần nói: “Phải rồi, Tịnh Nhi lần trước nói mời cậu ăn cơm mà không có thời gian.

Vừa hay giờ gặp mặt, mình đi ăn đi, mình cũng có món đồ cho cậu”.
Hứa Tịnh Nhi vô thức nhìn Lâm Vũ Hàm.

Lâm Vũ Hàm vô cùng chu đáo: “Không cần tiễn tôi nữa.

Hai người đi ăn cơm đi.

Lần sau gặp lại nhé”.

Tiêu Thuần về phòng làm việc lấy đồ.


Hứa Tịnh Nhi đi tới nhà hàng Âu cao cấp ở phía đối diện.

Cô vừa gọi món xong thì Tiêu Thuần bước vào cùng một túi đồ.
Cô ngồi xuống bèn lấy ngay ly nước trước mặt Hứa Tịnh Nhi uống cạn, sau đó mới đặt cái túi lên bàn, giới thiệu với Hứa Tịnh Nhi.
“Cái túi Hermes này là hàng limited, chỉ có hai cái.

Cậu một cái, mình một cái”.
“Đây là yến, bánh ngũ cốc.

Gần đây mình bận gần chết.

Đồ cứ để ở phòng, quên nhờ người mang cho cậu.

Cậu nhớ ăn đấy!”
Hứa Tịnh Nhi biết là mình không từ chối được nữa nên đành nhận.

Có điều, trước đây khi cô không cần lo cái ăn cái mặc thì cô và Tiêu Thuần luôn tặng quà qua lại.

Giờ thì luôn là cô nhận quà của Tiêu Thuần.

Cô bỗng cảm thấy gánh nặng quá.
Suy nghĩ một hồi, cô bèn lấy sợi dây chuyền đang đeo trên cổ ra, cầm lấy tay của Tiêu Thuần và đặt vào lòng bàn tay của cô ấy.
“Mình cũng không có thứ gì đáng giá.


Đây là tiền thưởng viết bài làm ở tòa soạn, là dây chuyền may mắn của mình”.
“Tặng cho cậu, hi vọng có thể mang lại may mắn cho cậu”.
Tiêu Thuần nhìn sợi dây, chẳng là gì so với sợi dây kim cương to đùng của cô ấy nhưng cô ấy vẫn cảm thấy vô cùng ấm áp.

Tiêu Thuần trách móc: “Nha đầu này, người chị em của cậu chẳng thiếu gì cả.

Sợi dây có ý nghĩa như vậy, cậu giữ lại đi!”
Hứa Tịnh Nhi không hề nhượng bộ: “Nếu cậu không lấy thì túi Hermes, yến, bánh ngũ cốc mình cũng không lấy”.
Tiêu Thuần lập tức gập tay lại: “Ok chốt!”
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên.

Hứa Tịnh Nhi nhìn màn hình.

Là điện thoại của ông Hứa.
Bố cô là người không có chuyện sẽ không gọi tới.

Giờ gọi đột ngột thế này, lẽ nào…lại xảy ra chuyện gì rồi sao?


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi