CỐ TỔNG LẠI PHÁT ĐIÊN RỒI

Chương 168:


Hứa Tịnh Nhi khẽ chau mày.

Cô cầm điện thoại lên, quẹt màn hình và nghe máy.

Một lúc sau, cô dãn lông mày, khó khăn lắm mới nở được nụ cười khiến người khác cũng vui lây.
Sau khi đặt điện thoại xuống, cô vẫn còn cảm thấy hơi kích động.
Tiêu Thuần đang khuấy nhẹ ly café.

Thấy vậy, cô ấy cũng chẳng buồn uống, chỉ tò mò hỏi: “Bác trai nói gì với cậu mà cậu vui thế?”
Hứa Tịnh Nhi cầm một gói đường, xé ra đổ vào ly café rồi nói: “Triển Vọng hai ngày nữa được nghỉ học.

Họ muốn mình cùng Khiết Thần về ăn cơm”.
“Ồ! Triển Vọng về nhà à?”, Tiêu Thuần gật đầu và cũng cười theo: “Chẳng trách cậu cười tít mắt thế kia.

Từ nhỏ cậu với em trai đã luôn gần gũi.

Tính ra ba năm cậu đi nước ngoài không gặp Triển Vọng rồi nhỉ.

Chắc cậu nhớ em trai chết mất!”

Đương nhiên rồi…Hứa Tịnh Nhi thật chỉ muốn lập tức được gặp Triển Vọng mà thôi.
Sau khi bị đuổi ra nước ngoài, cô không những không thể về mà Triển Vọng cũng không được phép đi thăm chị.

Dù sao thì Triển Vọng cũng là người thừa kế của nhà họ Hứa, còn cô là kẻ bị gia tộc ruồng bò, vì vậy người nhà không để hai người họ tiếp xúc.
Sau đó cũng không biết làm thế nào mà người em trai lại tìm ra được số điện thoại và địa chỉ ở nước ngoài của cô.

Thế là thằng bé lén rút gọi được cho cô một lần, còn gửi cho cô tiền sinh hoạt mà thằng bé tiết kiệm được.
Lúc đó Triển Vọng vẫn còn nhỏ, chẳng thể làm gì với quyết định của gia tộc.

Lúc gọi điện cho cô, thằng bé rõ ràng đang khóc mà còn giả vờ không khóc.

Thằng bé còn nói, cô hãy đợi nó lớn lên nó sẽ đón cô về, tuyệt đối không để cô ở một mình nơi đất khách quê người.
Triển Vọng đúng ra giống những đứa trẻ khác, rất thích chơi, thích siêu se, thích âm nhạc, còn cùng bạn mình lập một ban nhạc.

Hơn nữa thằng bé cũng có thiên phú nhảy nhót và không có hứng thú với sản nghiệp của gia tộc.

Thế nhưng vì cô mà thằng bé bắt đầu nghiêm túc học tập, học quản lý, học các vấn đề liên quan tới thị trường.

Triển Vọng chỉ hi vọng, đợi sau khi nó lớn lên, trở thành người thừa kế nhà họ Hứa, có quyền lên tiếng thì sẽ bảo vệ cô.

Đã ba năm rồi…Trong đầu Hứa Tịnh Nhi đôi khi vẫn hiện lên hình ảnh về Triển Vọng.

Cô cười nói: “Lúc mình đi, Triển Vọng mới cao có bằng này, cũng không biết giờ thằng bé cao như thế nào, có đẹp trai hay không”.
Cô vừa nói còn vừa đưa tay lên như đang miêu tả.
Tiêu Thuần nhìn khuôn mặt ngập tràn hạnh phúc của Hứa Tịnh Nhi bèn lắc đầu mỉm cười: “Cậu yên tâm đi.

Năm kia mình gặp Triển Vọng trong một buổi tiệc.

Thằng bé không làm cậu thất vọng đâu, rất cao và cực kỳ đẹp trai.

Chắc chắn là một chàng trai khiến vạn cô gái mê”.
Hứa Tịnh Nhi cũng gật đầu như thật: “Cũng phải, chị gái nó đẹp như thế này.

Thằng bé giống mình thì đương nhiên là phải đẹp rồi!”
“Đúng là đồ mặt dày!”, Tiêu Thuần nói chẳng chút khách sáo.
Sau khi ăn xong, Tiêu Thuần nhìn Hứa Tịnh Nhi lên xe rời đi rồi mới trở về công ty.

Cô ấy vào phòng làm việc lấy tài liệu rồi lên phòng làm việc của sếp tổng.
Thấy Tiêu Thuần ôm một xấp tài liệu bước vào, trợ lý Lâm đứng dậy giúp cô ấy cầm lấy.

Tiêu Thuần vội lùi lại, né tránh và lên tiếng: “Cố tổng có trong phòng không, tôi tự mang vào được rồi”.
Trợ lý Lâm gật đầu: “Có trong phòng, có lẽ đang ăn cơm trưa”.
Hai từ “cơm trưa” được nói ra khá mập mờ.

Tiêu Thuần nhướn mày, sau đó hừ giọng lạnh lùng: “Lẽ nào Tô Tử Thiến lại mang cơm tới rồi?”

Chương 169:

“Đúng là có người mang cơm tới. Nhưng không phải của cô Tô”, trợ lý Lâm liếc nhìn vào cửa phòng làm việc rồi sà tới trước mặt Tiêu Thuần nói: “Tôi thấy là cô nên mới nói nhé”


Biểu cảm của anh ta cứ như sắp tung tin gì đó ghê gớm lắm: “Là thiếu phu nhân mang tới, hơn nữa còn tự tay nấu đấy”.


Mặc dù bữa cơm này là do Khiết Thần hạ lệnh nhưng điều đó không quan trọng nên anh ta bỏ qua không nhắc tới.


Biểu cảm đơ ra của Tiêu Thuần lập tức biến mất, cô ấy ghim chặt đống tài liệu trong tay, tỏ vẻ thản nhiên nói: “Hóa ra là Hứa Tịnh Nhi mang cơm tới cho Khiết Thần à?”


“Đúng vậy”.


Trợ lý Lâm ngẩng đầu nhìn đồng hồ: “Thời gian nghỉ trưa cũng tương đối rồi, tôi phải đi ăn cơm đã, sếp Tiêu, cô cứ tự nhiên nhé”.


Tiêu Thuần nhếch miệng: “Anh đi đi”.


Sau khi trợ lý Lâm rời đi, Tiêu Thuần cũng không gõ cửa ngay mà đi tới một góc cửa sổ, nhìn vào bên trong. Cô nhìn thấy trên chiếc bàn rộng lớn, người đàn ông tuấn tú đang ngồi đó.


Cô ấy thấy toàn bộ tài liệu trên bàn anh bị đẩy qua một bên. Anh mở giỏ cơm ra, đặt từng hộp lên trên bàn.


Khiết Thần nhìn thấy từng món ăn đều đỏ rực màu ớt thì cũng chẳng cảm thấy bất ngờ, thậm chí anh còn nhếch miệng cười nhàn nhạt.


Ánh mắt anh giống như ba năm trước, bất lực nhưng lại mang theo vẻ cực kỳ cưng chiều.


Ngay sau đó anh cầm đũa lên, gắp một miếng thịt ngập ớt, cho vào việc chẳng chần chờ. Anh nhai và nuốt. Từ đầu đến cuối chẳng để lộ vẻ khó chịu gì.


Khiết Thần không ăn được cay, ai cũng biết điều đó.


Tiêu Thuần thì giống Hứa Tịnh Nhi, là người không cay sẽ không ăn. Từ nhỏ, cô ấy đã không thể hiểu nổi những người không ăn được cay. Có một lần còn cố tình lừa Khiết Thần ăn cay. Lúc đó, anh tức tới mức hai mắt đỏ ngàu, dọa cô sợ chết khiếp.


Từ đó về sau, cô ấy không còn dám ép anh ăn cay nữa. Và cô ấy cũng cảnh báo Hứa Tịnh Nhi, tuyệt đối đừng bắt anh ăn cay.





Nhưng…từ khi nào mà anh lại ăn cay không chút cảm giác như thế kia chứ?


Tiêu Thuần không nhìn nữa, chỉ đứng một góc, cầm điện thoại lên và gọi cho Từ Soái. Đầu bên kia nghe máy. Cô lập tức hỏi: “Từ khi nào mà anh Khiết Thần có thể ăn cay vậy?”


Từ Soái hình như không kịp phản ứng, một lúc lâu sau vẫn im lặng.


Tiêu Thuần bất lực, gặng hỏi: “Mau nói!”


“…”


Đầu dây bên kia là tiếng loạt soạt mặc quần áo giống như Từ Soái vừa mới ngủ dậy. Sau đó là tiếng bước chân của anh ta, rồi tiếng vòi nước được mở ra và tiếng nước chảy rào rào.


Có lẽ là anh ta đi rửa mặt để cho tỉnh táo rồi mới lên tiếng: “Thuần Thuần, cô gọi điện đánh thức tôi lại đi hỏi vấn đề của người đàn ông khác. Tôi sẽ ghen đấy”.


“Cút!”


“Vậy tôi cút!”


“Quay lại! Nói xong rồi hãy cút!”


Từ Soái thở dài, nhưng không vòng vo nữa: “Ba năm trước, sau khi Hứa Tịnh Nhi rời đi, anh ấy đã uống rượu ba tháng, ăn cay ba tháng, hài lòng chưa?”


Cụp! Tiếng cúp máy của Tiêu Thuần đột ngột vang lên.


Từ Soái vứt điện thoại qua một bên, lắc đầu cười. Hà tất phải hiểu rõ chứ, đôi khi mơ màng lại là chuyện hay.


Tiêu Thuần siết chặt điện thoại, đứng im một hồi lâu. Cô ấy đợi cho tâm trạng bình tĩnh lại mới bước tới phòng làm việc và gõ cửa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi