CỐ TỔNG LẠI PHÁT ĐIÊN RỒI


Nghe thấy hai từ “mời vào”, Tiêu Thuần bèn mở cửa, nho nhã bước vào trên đôi giày cao gót và dừng lại trước bàn làm việc.
Cô ấy liếc nhìn những hộp cơm trước mặt.

Tất cả thức ăn đều được ăn sạch sẽ.

Tiêu Thuần khẽ nhếch miệng cười rồi đặt xấp tài liệu lên bàn.
“Số tài liệu này anh xem qua rồi ký giúp em”.
Khiết Thần lấy một tập tài liệu lên, nói bằng giọng chế nhạo: “Việc nhỏ thế này không phải là việc làm của sếp.

Nếu như thư ký của em đến việc này cũng không làm được thì Cố Thị của anh không nuôi kẻ nhàn đâu!”
Tiêu Thuần nhìn xuống.

Nụ cười vẫn giữ nguyên trên môi.

Cô gái nói với vẻ ấm ức: “Anh Khiết Thần, anh có cần làm vậy không? Người không biết còn tưởng chúng ta chẳng có chút dây dưa nào đấy!”
“Tài liệu anh xem xong sẽ cho người mang tới chỗ em.

Nếu không còn việc gì nữa thì em ra ngoài trước đi!’, Khiết Thần đặt tài liệu xuống, nhìn màn hình tỏ ý tiễn khách.
Lúc Khiết Thần làm việc, anh không cho phép bất kỳ ai làm phiền anh, trừ…Hứa Tịnh Nhi.
Tiêu Thuần nhún vai, quay người định rời đi.


Nhưng cô bỗng nghĩ ra điều gì đó bèn gõ bàn: “Vừa rồi em gặp Hứa Tịnh Nhi ở thang máy.

Em đã đi ăn cơm cùng cô ấy”.
Khiết Thần đang gõ máy bỗng dừng lại.

Sau đó anh nhanh chóng gõ tiếp.

Anh không còn lên tiếng đuổi người nữa.
Tiêu Thuần đợi Khiết Thần lên tiếng trước nhưng anh tỏ ra vô cùng điềm nhiên.

Khuôn mặt tuấn tú của anh lạnh như băng khiến người khác không thể nhìn thấu anh đang nghĩ gì.
Cuối cùng thì Tiêu Thuần cũng không nhịn được nữa đành lên tiếng: “Triển Vọng sắp về rồi.

Bác gái bảo Hứa Tịnh Nhi đưa anh thứ ba tuần sau về ăn cơm.

Em nể tình anh là anh của em nên mới nhắc nhở anh.

Lần đầu cùng vợ về nhà bố mẹ vợ thì nhớ biểu hiện cho tốt”.
“Hai bác rất thích anh nhưng Triển Vọng thì chưa chắc.


Anh đừng quên, ba năm trước anh từ hôn, Hứa Tịnh Nhi phải ra nước ngoài, Triển Vọng chính là người đã đối đầu với anh đấy!”
“Anh cũng biết, Hứa Tịnh Nhi và Triển Vọng thân thiết thế nào.

Nếu Triển Vọng không chịu nhận người anh rể như anh…”
Tiêu Thuần không nói tiếp nữa, nhưng ý tứ thì đã quá rõ ràng.
Khiết Thần cuối cùng cũng rời mắt khỏi đống bảng biểu và nhìn Tiêu Thuần.

Khuôn mặt anh âm sầm mất vài giây, sau đó anh nhếch miệng nói ra hai từ: “Cảm ơn”.
“Vậy em ra ngoài đây”.
Tiêu Thuần đi như bay ra ngoài.

Cô vào nhà vệ sinh, đứng trước bồn rửa mặt, ngẩng mặt lên và hít một hơi thật sâu.

Cô cố gắng không rơi nước mắt.
Cô ấy không cảm thấy buồn về thái độ lạnh lùng của Khiết Thần, nhưng việc anh vì Hứa Tịnh Nhi cảm ơn mới khiến cô ấy cảm thấy đau lòng.
Trợ lý Lâm ăn xong bèn bị Khiết Thần gọi vào phòng làm việc.

Khiết Thần bảo anh ta hủy bỏ toàn bộ lịch trình của cả ngày thứ ba tuần sau.
Trợ lý Lâm khựng người với vẻ mặt khó xử: “Nhưng thứ ba tuần sau có một nghi thức cắt băng quan trọng, không thể nào hủy được…”
Khiết Thần bật cười, nhìn anh ta bằng ánh mắt âm u.

Sau đó anh hỏi từng từ: “Ý là không làm được phải không?”
Anh mắt lạnh lẽo đó khiến trợ lý Lâm toát mồ hôi trán.

Anh ta lắc đầu: “Làm gì có chuyện không làm được chứ? Chuyện nhỏ như con dĩn mà sếp!”
“Tốt lắm”, Khiết Thần lại nói tiếp: “Trước thứ ba tuần sau tôi muốn nhìn thấy chiếc siêu xe phiên bản giới hạn đó”.
“Ý anh là chiếc xe mà cả thế giới mới có một chiếc, vẫn chưa có giá bán mà số lượng người thì đã xếp hàng dài từ nước ta tới nước ngoài rồi ấy á?”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi