Chương 395
“Cô Cố, cô có nhìn thấy… là nhân viên phục vụ của chúng tôi lấy trộm không?”.
“Khụ khụ”.
Hứa Tịnh Nhi e hèm, nhìn khuôn mặt đã sợ đến mức trắng bệch của giám đốc, giọng nói tỏ vẻ áy náy: “Xin lỗi ông, là tôi bị nhầm. Lúc tôi rửa tay đã bỏ nhẫn vào túi áo rồi quên mất”.
Nói xong, cô lấy chiếc nhẫn kim cương trong túi áo ra, đeo vào ngón áp út, ra hiệu với giám đốc: “Đây này”.
“…”
Cô cũng không muốn dọa ông ta như vậy, nhưng bất đắc dĩ mới làm thế.
“Xin lỗi vì đã đổ oan cho các ông”, Hứa Tịnh Nhi xin lỗi chân thành.
Cố Khiết Thần vẫn luôn yên lặng cũng lên tiếng: “Tôi và bà xã muốn ăn tối ở đây, mở một chai Chí Tôn cho tôi”.
Chí Tôn là loại rượu vang có quy cách cao nhất ở đây, có giá một trăm nghìn tệ…
Là giám đốc tiếp đón, ông ta sẽ được chia không ít hoa hồng. Ông ta lập tức hiểu ra, vợ cậu Cố khiến ông ta bị kinh sợ, nên Cố tổng đang khiến ông ta bớt sợ.
Ông ta đã được biết thế nào là chiều vợ hết nấc rồi!
Lúc này, ông ta đã quên tiệt sợ hãi là gì, cười tươi như hoa, ân cần nói: “Tôi hiểu rồi, tôi đi sắp xếp ngay đây”.
…
Sau khi Cố Khiết Thần và Hứa Tịnh Nhi trở về chung cư, Hứa Tịnh Nhi liền ôm lấy máy tính, tổng kết những chứng cứ cô thu thập được trong ngày hôm nay, viết bản thảo rồi gửi cho cấp trên đại nhân.
Ôn Tiểu San gọi tới hỏi tiến triển, cô đáp lại một câu: “Ngày mai sẽ lên báo, người xấu rồi sẽ gặp báo ứng”.
Sau khi tắt máy, Ôn Tiểu San lại gọi một cuộc điện thoại khác. Sau khi bên kia bấm nút nghe, cô ta nói: “Ngày mai sau khi báo ra, tôi sẽ đi tự thú! Bà có thể chờ xem Hứa Tịnh Nhi thân bại danh liệt rồi!”.
Bên kia vang lên tiếng cười vô cùng hài lòng, sau đó, giọng một người phụ nữ vang lên, khen ngợi: “Cô làm tốt lắm”.
Ôn Tiểu San cũng cười, không quên nhắc nhở: “Vậy điều kiện bà đã hứa với tôi…”
“Yên tâm, tôi sẽ chuyển tiền vào tài khoản cô đúng hạn, cũng sẽ mời luật sư giỏi nhất cho cô, đảm bảo cô sẽ nhanh chóng bình an vô sự”.
“Được”.
Vinh Phương Hoa đặt ống nghe xuống, khóe môi mỉm cười, sau đó bưng tách trà hoa lên, nhấp một ngụm thưởng thức. Trong khoang miệng là mùi thơm thanh mát, bà ta nhắm mắt đầy vẻ hưởng thụ.
Trong tủ loa ở phòng khách đang phát đĩa nhạc bản gốc khúc dương cầm do Vân Nhu diễn tấu, hôm qua cô ta đã cho người mang đến tận nơi, đĩa nhạc này vô cùng hiếm có.
Nhìn xem, Vân Nhu biết cách làm người biết bao, biết lấy lòng người biết bao.
Còn Hứa Tịnh Nhi kia, gả vào nhà họ Cố lâu như vậy rồi, mà không coi chi họ như bọn họ ra gì, chỉ biết lấy lòng ông cụ Cố và Cố Khiết Thần. Đừng nói là tặng quà, cho dù gặp nhau ở nhà tổ thì cũng tỏ thái độ lạnh nhạt.