Trong đôi mắt anh dường như có mưa giông bão táp, hung dữ nhìn chằm chằm Hứa Tịnh Nhi, giống như bị dồn ép đến cực hạn, chỉ muốn băm vằm cô ra thành nghìn mảnh.
Hứa Tịnh Nhi không dám nhìn anh, cúi đầu xuống.
Cô cũng không ham gì chiếc nhẫn của anh, chỉ là lúc này cô nói gì cũng chỉ đổ thêm dầu vào lửa, thế nên cô lựa chọn im lặng.
Giằng co khoảng một phút hơn, Cố Khiết Thần nổi giận giơ tay lên, giật mạnh chiếc nhẫn đeo trên cổ xuống.
Ngay sau đó, Hứa Tịnh Nhi chỉ cảm thấy tay mình được một sức mạnh cực lớn kéo lấy, Cố Khiết Thần thô lỗ đeo chiếc nhẫn đó vào ngón tay áp út của cô.
Một giây sau, anh lại hất mạnh tay cô ra, quay người sải bước rời đi.
…
Trên đường về.
Ông cụ Cố cầm giấy chứng nhận kết hôn trên tay ngắm nghía nhiều lần.
Mặc dù quá trình không mấy lý tưởng, nhưng kết quả vẫn tốt.
Khiết Thần của ông đã kết hôn, cưới Tiểu Tịnh Nhi mà ông thích, cuối cùng bọn họ cũng trở thành người một nhà chân chính.
Có lẽ con trai và con dâu của ông ở trên trời cũng sẽ rất vui.
Ông ngắm nghía một hồi, vành mắt lại thấm ướt.
Hứa Tịnh Nhi thấy vậy cũng không lên tiếng quấy rầy ông, chỉ im lặng đưa khăn giấy cho ông.
Ông cụ Cố nhận lấy, lau nước mắt bên khóe mắt, sau đó mới ngẩng đầu lên nói với Hứa Tịnh Nhi: “Ông mừng quá, ông còn tưởng đời này sẽ không thể nhìn thấy Khiết Thần kết hôn, may là có cháu”.
May là có cô sao…
Hứa Tịnh Nhi vô tình nhìn lướt qua chiếc nhẫn trên ngón áp út.
Viên kim cương màu hồng ở trên đó vô cùng sinh động, vừa nhìn đã khiến người ta dao động, nhưng… nó thật sự thuộc về cô sao?
Như biết được suy nghĩ trong lòng cô, ông cụ Cố an ủi: “Tiểu Tịnh Nhi, từ khi bố mẹ Khiết Thần qua đời, nó đã đóng chặt trái tim mình.
Cháu là người duy nhất có thể mở cửa trái tim nó, đi vào thế giới của nó.
Thế nhưng, không biết vì sao ba năm trước nó lại đột nhiên từ hôn, tuy vậy ông tin rằng cháu nhất định sẽ đi vào trái tim nó một lần nữa.
Ba năm trước cháu làm được, bây giờ cũng sẽ làm được!”.
Đi vào trái tim của Cố Khiết Thần? Cô cũng cho rằng mình từng đi vào trái tim của Cố Khiết Thần, nhưng hiện thực nói cho cô biết Cố Khiết Thần chưa từng thích cô.
Hứa Tịnh Nhi há miệng, nhưng lại không nói được thành lời.
Cô không nhẫn tâm làm tổn thương ông cụ Cố, cũng không muốn phá tan sự mong đợi của ông ấy.
“Vậy nên, Tịnh Nhi, cháu hãy hứa với ông, phải nắm chắc cuộc hôn nhân này, đừng từ bỏ Khiết Thần.
Mặc dù ông biết tính tình của thằng nhóc đó không tốt, nhưng mong cháu hãy khoan dung cho nó, rồi sẽ có một ngày nó thấy được lòng tốt của cháu.
Ông giao nó cho cháu đấy, cháu hãy chăm sóc nó thật tốt, được không?”.
Ông cụ Cố nắm tay Hứa Tịnh Nhi, ánh mắt chân thành, giọng nói thiết tha.
Giờ phút này, ông đã thu bớt khí phách và sự bén nhọn thường ngày, chỉ còn là một người ông bình thường, thương yêu con cháu mà thôi.
Ông như vậy khiến Hứa Tịnh Nhi không cách nào từ chối.
Dù cô biết con đường này rất vất vả, nhưng vẫn không tự chủ mà gật đầu.
Ông cụ Cố lập tức nở nụ cười, giống như một đứa trẻ vậy.
…
Hứa Tịnh Nhi quay về nhà họ Hứa, thu thập hành lý của mình một cách đơn giản.
Sau đó, cô lái xe, đi đến căn hộ mà Cố Khiết Thần đang ở hiện nay theo địa chỉ mà ông cụ Cố đã đưa cho.
Căn hộ của anh nằm ở vùng đất phồn hoa nhất nơi trung tâm thành phố.
Cô đến trước cổng, đứng ở nơi đó, chuẩn bị tâm lý tròn năm phút mới dùng chìa khóa mà ông Cố đưa để mở cửa.
Cố Khiết Thần không ở nhà, căn hộ mang sắc thái màu xám đen trắng, thiết kế đơn giản, là phong cách của anh, chỉ là… không có chút hơi ấm nào, không có cảm giác gia đình.
Nhưng lúc cô nhìn bao quát một vòng, trong lòng cô lại có một chút cảm giác vui vẻ không nên có.