CỐ TỔNG LẠI PHÁT ĐIÊN RỒI


Bởi vì trong căn hộ này, cô không thấy có dấu tích phụ nữ sống ở đây.
Có lẽ tổ ấm tình yêu của Cố Khiết Thần và Tô Tử Thiến ở nơi khác, nhưng mắt không thấy tâm không phiền, cô không nhìn thấy, vậy cứ coi như không có.
Sau này, nơi này chính là nhà của cô và Cố Khiết Thần.

Sau khi rời khỏi Cục Dân chính, Cố Khiết Thần quay về công ty.

Ngồi vào bàn làm việc, anh không bày tỏ cảm xúc gì mà bắt đầu làm việc, cho đến khi trời tối cũng không có ý định dừng công việc.
Trợ lý nhận cuộc gọi thứ mười của ông cụ xong thì liếc nhìn đồng hồ treo tường, đã sắp mười một giờ rồi.
Anh ta liếc trộm sang Boss nhà mình, toàn thân anh tỏa ra trường năng lượng lạnh lẽo không cho phép ai đến gần.

Anh ta không khỏi run lên, nhưng ông cụ đã đưa ra mệnh lệnh cứng, hôm nay là đêm tân hôn của anh, nhất định phải bắt anh về nhà.
Anh ta chỉ đành chắp tay cầu nguyện một phút, sau đó nhắm mắt đi vào phòng làm việc.
Trợ lý hít sâu một hơi, nhẹ giọng lên tiếng nhắc nhở: “Cố tổng, bây giờ đã muộn rồi, hôm nay là ngày anh kết hôn, anh có cần về…”.
Anh ta còn chưa nói hết câu, tay gõ bàn phím của Cố Khiết Thần đã dừng lại, liếc nhìn trợ lý.
Ánh mắt lạnh lùng thờ ơ của anh khiến trợ lý như rơi vào Bắc Cực, run lên cầm cập.
Nhưng Cố Khiết Thần mau chóng tỏ ra như chưa nghe thấy gì, tay tiếp tục gõ bàn phím, vừa gõ vừa căn dặn, không có cảm xúc gì: “Đặt vé máy bay đi Đức”.

Trợ lý ngây người: “Bây giờ sao?”.
“Bây giờ!”.
Mới ngày đầu kết hôn, Boss không về nhà với vợ mà lại đi Đức ngay lúc này? Không phù hợp cho lắm thì phải?
“Cố tổng, chuyện này…”, anh ta đáp lại theo bản năng.
“Hả?”.
Một chữ ngắn gọn mang theo cảm giác áp bách cực mạnh.
“Vâng, tôi sẽ đặt vé ngay!”.

Hứa Tịnh Nhi sắp xếp hành lý của mình xong thì nấu bữa tối, nhưng đợi đến khi thức ăn nguội lạnh, Cố Khiết Thần vẫn chưa trở về.
Cô cũng không còn hứng ăn uống gì, chỉ ăn qua loa vài ba miếng rồi đổ số thức ăn đó đi.
Tắm rửa bước ra, cô lau khô tóc, nhìn đồng hồ đã sắp mười hai giờ.
Sau khi chui vào trong chăn, cô không ngủ mà dựa vào đầu giường chờ đợi.
Mười hai giờ trôi qua, một giờ trôi qua, hai giờ trôi qua, ba giờ trôi qua… Trời đã sáng.
Sau đó Cố Khiết Thần cũng không về nhà, mặc dù Hứa Tịnh Nhi có số điện thoại của anh, nhưng cô không dám gọi, gọi rồi cũng chỉ tự rước lấy nhục nhã.

Cô biết mình không có tư cách hỏi hành tung của anh, càng đừng nói đến chuyện cầu xin anh về nhà.

Cho đến một tuần sau, cuối cùng cô cũng đã có tin tức của anh, nhưng lại là đọc thấy ở trên báo.
“Thái tử” nhà họ Cố đi du lịch nước Đức cùng bạn gái tin đồn Tô Tử Thiến, tình cảm vô cùng nồng thắm, sáng nay đã lên máy bay về nước.
Bên dưới có ảnh Cố Khiết Thần và Tô Tử Thiến ở sân bay.

Cố Khiết Thần đeo kính đen đi giữa đám đông, không nhìn ra biểu cảm gì.

Nhưng Tô Tử Thiến đi bên cạnh anh cứ như chú chim nhỏ nép vào người, cười một cách ngọt ngào hạnh phúc.
Hóa ra mấy ngày nay anh luôn đi cùng Tô Tử Thiến…
Cũng phải, cô chỉ là người vợ mà ông cụ Cố miễn cưỡng gán cho anh, trái tim anh vốn thuộc về Tô Tử Thiến, người vợ vừa ý anh chắc cũng là cô ta.
Hứa Tịnh Nhi nhìn chằm chằm tờ báo một lúc, sau đó nhìn vào ngón áp út của mình.

Cô nhếch môi, lộ ra nụ cười cay đắng.
Cho dù chiếc nhẫn này được đeo trên tay cô, nó cũng không phải dành cho cô.
Hứa Tịnh Nhi nâng tay lên, chậm rãi tháo chiếc nhẫn ra, giống như phá tan giấc mơ hão huyền của mình từng chút một.

Tối đến.
Trong lúc Hứa Tịnh Nhi đang ngủ mơ màng, bỗng nhiên cô cảm thấy người mình nặng trịch.

Cô mở bừng mắt ra, đối diện với đôi mắt đen láy chứa đầy vẻ phẫn nộ của Cố Khiết Thần.
Cô sững sờ.
Giây lát sau, tay người đàn ông đó đã xé váy ngủ của cô ra.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi