CỐ TỔNG LẠI PHÁT ĐIÊN RỒI

Chương 465

Hứa Tịnh Nhi cũng chạy lại theo phản xạ. Nhưng cô bị ai đó đẩy mạnh, không kịp phòng bị và cơ thể trở nên loạng choạng.

Cô ngước nhìn. Đó là Cố Hùng với khuôn mặt cực kỳ tức giận đang nhìn cô. Ông ta trừng mắt: “Cô đừng động vào ông ấy. Cô gây sự còn chưa đủ à? Còn chưa thấy nhà họ Cố đủ mất mặt sao?”

Hứa Tịnh Nhi khựng người, nhìn xuống hai tay đang siết chặt. Cô liếc nhìn ông cụ Cố với khuôn mặt tái mét giữa đám đông. Những ngón tay của cô trở nên run lẩy bẩy.

Nỗi uất ức những năm qua cô phải chịu đựng đã khiến cô miễn nhiễm rồi. Nói thật, những lời nói của đám nhà báo chẳng làm tổn hại nổi cô. Thế nhưng…nhà họ Cố vì cô mà mất mặt, ông cụ Cố vì cô mà giận tới mức ngã xuống, còn cả…Khiết Thần – người đàn ông giỏi giang bị trở thành trò cười nữa.

Từng vì cô mà nhà họ Hứa đã trở thành trò cười trong ba năm…Giờ lại đến nhà họ Cố.

Vừa nghĩ Hứa Tịnh Nhi vừa run rẩy.

Ông cụ cố Ngã xuống càng khiến đám nhà báo trở nên điên dại. Tiếng máy ảnh chụp tanh tách vang lên. Bọn họ muốn chụp lại tình cảnh thảm hại của ông cụ và đưa lên đầu báo.

Đám vệ sĩ định ngăn lại nhưng quan khách đông quá, lại sợ khiến khách khứa bị thương nên bọn họ hành động bị hạn chế. Hiện trường bỗng chốc trở nên vô cùng hỗn loạn.

Lúc này, một giọng nói dịu dàng vang lên qua micro, vang khắp đại sảnh: “Các vị quan khách, nhà báo, có thể nể mặt để tôi nói một câu được không”.

Vừa dứt lời, nhà báo và khách khứa bèn vô thức quay về chỗ Vân Nhu. Cô ta đứng ngay trước cửa trong bộ lễ phục màu đỏ rực làm nổi bật cơ thể quyến rũ. Vân Nhu cười duyên dáng, nâng váy, bước đi trên đôi giày cao gót về phía đám đông.

Tất cả mọi người đều bất giác nhường đường cho cô ta. Họ nhìn theo cô ta, cho tới khi cô ta dừng lại trước mặt Khiết Thần. Đôi mắt xinh đẹp liếc nhìn anh rồi cô ta quay người nhìn đám đông.

Vân Nhu không chỉ đạt được thành tựu về dương cầm mà còn mang lại vinh quang cho đất nước. Gần đây cô ta còn làm từ thiện, hình tượng vô cùng tích cực. Cô ta thường qua lại với giới truyền thông. Mỗi lần kết thúc hoạt động nào đó đều mời họ ăn cơm. Thế nên lúc này khi cô ta muốn nói chuyện thì đương nhiên phải để cho cô ta nói rồi.

Đám nhà báo im lặng, tất cả micro và đầu máy quay đều chĩa về phía cô ta.

Mỹ Kỳ cũng là người đầu tiên đưa ra câu hỏi: “Cô Vân Nhu, cô muốn nói gì?”

Khiết Thần không nhìn Vân Nhu, anh cứ nhìn chăm chăm ông cụ. Anh bình tĩnh kiểm tra tình thấy ông chỉ nhất thời tức giận thì mới trầm giọng dặn dò trợ lý Lâm: “Đưa ông đi nghỉ ngơi, đừng để bất kỳ ai làm phiền ông”.

Bọn họ gật đầu, dìu ông cụ đi.

Khiết Thần nhìn Từ Soái, không cần anh lên tiếng thì Từ Soái đã nói: “Giờ tôi đi gọi điện cho bác sĩ tới. Yên tâm”.

Lúc Khiết Thần đang xử lý mọi việc thì Vân Nhu đã lên tiếng.

“Thưa các vị, cảm ơn các vị đã nể tình nghe tôi nói vài câu. Tôi cảm thấy rất vinh hạnh. Vậy thì tôi cũng sẽ không nói khách sáo nữa”.

Vân Nhu trông vô cùng hào phóng, cô ta đứng thẳng người. Tâm thế của cô ta như đang đưa đám đông tới với buổi nhạc hội, khiến họ có cảm giác muốn nghe cô ta nói. Những âm thanh huyên náo vừa nãy cũng dần biến mất.

“Hôm nay tôi tới đây là để muốn nói với mọi người một chuyện. Đó chính là…tôi là nữ chủ nhân đầu tiên của nhà họ Cố, nói cách khác, mẹ của Khiết Thần đã đích thân nhận tôi làm con dâu”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi