Chương 466
Hiện trường vốn yên lặng thì lúc này bỗng dậy sóng.
Ai cũng biết, Hứa Tịnh Nhi và Khiết Thần có hôn ước, thật không ngờ…Vân Nhu và Khiết Thần cũng có. Đám đông nhất thời không kịp tiêu hóa thông tin này.
Từ khoảnh khắc Vân Nhu xuất hiện, Hứa Tịnh Nhi đã ý thức được rằng hôm nay sẽ có chuyện lớn. Có lẽ cô ta cố tình làm như vậy rồi.
Cô ta từng bắt Tịnh Nhi từ bỏ Khiết Thần. Dù lần trước lời nói dối của cô ta bị vạch trần, thế nhưng lúc gặp nhau ở cửa tiệm Spa, cô ta không hề tỏ ra là một kẻ thua cuộc. Trong buổi tiệc thọ này, lúc ông cụ tuyên bố cô là nữ chủ nhân mới của nhà họ Cố thì cô ta vẫn dám xuất hiện, vậy thì cô ta có ý gây chiến rất lớn.
Cô cũng đoán ra nhưng thật không ngờ Vân Nhu lại chính là người con dâu mà mẹ Khiết Thần chọn. Cô ta nhận được sự chấp thuận của mẹ Khiết Thần rồi sao?
Vân Nhu cho đám đông thời gian để kinh ngạc và bàng hoàng. Cô ta dừng lại nửa phút rồi mới lại tiếp tục: “Do năm đó tôi theo đuổi ước mơ, muốn được đứng trên sân khấu tốt nhất nên mới rời xa Khiết Thần. Khiết Thần vì tôi mà đau lòng nên trong giai đoạn đó Hứa Tịnh Nhi mới có cơ hội xen vào”.
“Hứa Tịnh Nhi tỏ ra lương thiện mới che mắt được ông nội, khiến ông hết lời khen ngợi cô ta, còn để Khiết Thần lấy cô ta. Thế nhưng đây không phải là do ông hay Khiết Thần sai mà sai ở con người Hứa Tịnh Nhi. Một kẻ bỉ ổi, vô liêm sỉ”.
Giọng nói dịu dàng thường ngày của Vân Nhu bỗng trở nên đanh thép. Đồng thời cô ta quay qua nhìn Hứa Tịnh Nhi, khiến cho đám đông cũng nhìn cô chăm chăm.
Vô số những ánh mắt chế nhạo, ghét bỏ, ghê tởm đổ dồn lên cô. Ông bà Hứa thì không biết từ khi nào đã lẳng lặng rời đi.
“Vốn dĩ, Khiết Thần lấy vợ thì tôi không nên làm phiền. Dù sao thì là tôi bỏ rơi anh ấy trước. Anh ấy không chịu tha thứ cho tôi, tôi có thể hiểu được. Tôi cũng không hi vọng nhận được sự tha thứ từ anh.
“Thế nhưng, Khiết Thần căn bản không có tình cảm với Hứa Tịnh Nhi. Cuộc hôn nhân của họ là do Hứa Tịnh Nhi tính toán cả, còn Khiết Thần chấp nhận cô ta là vì tôi”.
“Chỉ có như vậy Khiết Thần mới đánh giá được trong lòng tôi có thật sự có anh ấy hay không, có dám bỏ tất cả để đi về phía anh hay không”.
Vân Nhu nói tới đây thì đôi mắt ánh lên vẻ xấu hổ: “Dù trong mắt mọi người tôi là một nhạc sĩ dương cầm đầy tự tin và kiêu kỳ nhưng trong chuyện tình yêu tôi cũng yếu đuối, cũng kém cỏi. Nhất là khi đối diện với một người đàn ông ưu tú như Khiết Thần.
“Chỉ có điều, tôi cảm nhận được dũng khí mà anh đang mang tới cho mình lúc này. Anh đã đợi tôi bao nhiêu năm như vậy, chính anh đã cho tôi có được dũng khí này. Tôi cũng hi vọng mọi người có thể làm chứng cho tôi và Khiết Thần”.
Vân Nhu quay người, đi tới trước mặt Khiết Thần. Cô ta đứng ở vị trí khi nãy mà ông cụ đứng, ngay giữa Khiết Thần và Hứa Tịnh Nhi.
Cô ta ngẩng đầu nhìn, đôi mắt chất chứa yêu thương. Nụ cười hạnh phúc hiện lên trên khuôn mặt rạng ngời. Cô khẽ mấp máy môi, nói ra từng từ: “Khiết Thần, em thua rồi, em nguyện trở về bên cạnh anh. Em không muốn làm công chúa sân khấu nữa, em muốn làm công chúa trong lòng anh”.
Không thể phủ nhận, bài nói này của Vân Nhu không khác gì kịch bản trong phim. Từng từng, từng chữ đều vô cùng thu hút đám đông.