CỐ TỔNG LẠI PHÁT ĐIÊN RỒI

Chương 555

Không biết nói ngon nói ngọt thì thôi đi, lại còn thẳng thắn như vậy thì cô biết tiếp chiêu kiểu gì?

Hứa Tịnh Nhi còn đang buồn bực, thì khuôn mặt ngũ quan anh tuấn kia lại tiến sát đến trước mặt cô, ngay lập tức, môi cô bị chiếm lấy, chỉ có điều, cô còn chưa kịp phản ứng, thì anh đã bỏ ra.

Ánh mắt anh sâu thẳm, đáy mắt còn phảng phất nét u ám, giọng anh càng lúc càng trầm: “Như này sẽ không mệt”.

Hứa Tịnh Nhi phải kiềm chế lắm, mới khống chế không để mình cười một cách điên dại, ai bảo Cố Khiết Thần không biết nịnh? Không nịnh thì thôi, một khi đã nịnh thì… khiến cho đối phương không còn sức chống trả!

Cô hít sâu một hơi, nói: “Sắp đến giờ rồi, anh mau ra sân bay đi, đừng để lỡ chuyến bay, em tiễn anh!”.

Nói rồi, cô định lật chăn ra.

“Ngủ tiếp đi”.

Bàn tay Cố Khiết Thần nắm lấy vai Hứa Tịnh Nhi, vừa nói vừa ấn cô xuống giường: “Không cần dậy, nếu không, anh sẽ nhét em vào túi, mang em theo thật đấy”.

Thật ra Hứa Tịnh Nhi cũng rất muốn trả lời rằng, vậy hãy bỏ em vào túi của anh đi.

Nhưng lời mới lên đến họng, lại bị lý trí nuốt ngược trở lại, trong lòng cô biết rõ, nếu như cô nói ra, có khi Cố Khiết Thần sẽ đưa cô đi thật.

Anh đi bàn chuyện công việc, cô không muốn đi theo làm phiền anh.

“Được rồi, em ngủ tiếp đây, anh mau đi đi!”, Hứa Tịnh Nhi thúc giục.

Anh còn không đi, thì không chỉ có anh không nỡ, mà cô cũng không nỡ.

Cùng lúc đó, điện thoại của Cố Khiết Thần reo lên, chắc là trợ lý Lâm gọi điện nhắc anh ra sân bay.

Ánh mắt Cố Khiết Thần thoáng ánh lên vẻ lưu luyến, cuối cùng, đôi môi mỏng mím chặt, anh đứng thẳng người, bước đi nhanh ra cửa.

Hứa Tịnh Nhi nghe tiếng cửa mở ra rồi đóng lại, cả tiếng bước chân đi xa dần, trong lòng dâng lên sự lưu luyến khó tả, cuối cùng cô vẫn lật chăn ra, bước xuống giường, còn không kịp đi giày, chạy chân đất ra ban công, nhìn xuống dưới nhà.

Đúng lúc thấy bóng anh tiến đến gần xe, mở cửa ra định bước lên, động tác bỗng dừng lại.

Cứ như có trực giác mách bảo, anh quay đầu lại, mặc dù trời tối đen như mực, dù xung quanh bị bóng đêm bao trùm, anh vẫn có thể nhìn thấy cô đứng trên ban công, bóng dáng nhỏ bé đang tựa vào lan can nhìn xuống.

Hứa Tịnh Nhi chỉ muốn lén lút đưa mắt tiễn anh, không ngờ anh lại ngoái đầu lại, trái tim cô đập thình thịch.

Có phải vì cùng vương vấn, nên cảm nhận được không?

Vậy trong lòng Cố Khiết Thần cũng vấn vương sao?

Hứa Tịnh Nhi như cảm nhận được vị ngọt, vị ngọt ấy dần dần tụ họp lại, rồi lan tỏa đến tứ chi xương cốt, cuối cùng, bờ mi cô không giấu nổi ánh hào quang của hạnh phúc.

Cô giơ tay lên, tạo thành hình trái tim với người đàn ông dưới nhà, dù không biết anh có nhìn thấy hay không.

Cố Khiết Thần đứng yên đó, khẽ nghiêng đầu, đôi mắt nhìn chăm chăm một lúc mới quay người, nhanh chóng bước lên xe, chiếc xe vội vàng lăn bánh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi