CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 1041

“Không, đỡ…đỡ ông dậy.” Lâm lão gia cố hết sức nói.

Cuối cùng cũng ngồi dậy, ông nhìn một vòng người xung quanh và mở miệng nói: “Mọi người đều ra ngoài đi, tôi muốn nói vài câu với Nam Khuê.”

“Ông ơi, ngay cả cháu cũng không được ở bên trong cùng ông sao?” Lâm Tư Vũ hiển nhiên không muốn rời đi.

Đây là khoảng thời gian cuối cùng rồi, mỗi phút mỗi giây đều vô cùng quý giá, cho nên cô ấy không muốn bỏ lỡ.

Nhưng Lâm lão gia rất kiên định: “Tư Vũ nghe lời, cháu đi ra ngoài trước đi.”

Thấy tâm trạng của ông trở nên kích động, Lâm Tư Vũ đành phải nghe lời rời đi.

Trong nháy mắt, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người Lâm lão gia và Nam Khuê.

Nhìn Nam Khuê, ông cụ Lâm cố hết sức lên tiếng: “Ông nghĩ cháu nhất định sẽ cảm thấy rất bất ngờ, một ông già trước khi chết như ông lại đột nhiên yêu cầu được gặp cháu.”

“Không.” Nam Khuê nói: “Ông Lâm, thật ra trên đường đến đây cháu luôn suy nghĩ, nhưng bây giờ cháu đã biết ngài muốn nói gì rồi.”

“Được, vậy cháu nói thử xem.”

Nam Khuê từ từ nói, giọng êm ái, không nhanh không chậm.

“Cháu nghĩ, nhất định ông gọi cháu đến đây là vì muốn cháu không có bất kỳ oán trách nào với Tư Vũ dù ngày trước đã xảy ra hiềm khích.”

“Lúc trước Tư Vũ kiên trì gả cho Kiến Thành, dẫn đến việc cháu phải mang bé con đi xa, bây giờ cháu và Kiến Thành mới có thể ở bên cạnh nhau, ông lo cháu sẽ thổi gió bên gối, sợ sau khi ông mất rồi, Tư Vũ không còn nhà họ Lâm để dựa vào nữa nên mới lo lắng.”

“Ông muốn đưa ra một lời hứa, cũng muốn cháu tha thứ cho Tư Vũ, chỉ có như vậy ngài mới yên tâm rời đi, ông Lâm, cháu nói đúng không?”

Ông cụ Lâm ho khan một tiếng, sau đó vui mừng gật đầu.

“Được, quả nhiên là một cô gái huệ chất lan tâm (1), khó trách đứa bé xuất sắc như Kiến Thành cũng sẽ thích cháu.”

(1) chỉ người cao nhã, thanh khiết

“Đúng là Tư Vũ kém rất nhiều khi so sánh với cháu.”

“Cha mẹ con bé qua đời sớm, nếu không có ông nội là ông thì con bé đã sớm là một cô nhi, lúc ông đi rồi con bé sẽ còn một mình trên thế giới, ông thật sự rất lo lắng.”

“Cho nên Lục thiếu phu nhân, hôm nay ông già này trịnh trọng gọi cháu một tiếng như vậy, ông già này cũng thật lòng nhờ vả cháu, cho dù lúc trước có xích mích gì thì cũng mong cháu đừng ghi hận với Tư Vũ.”

Nghe được những lời này, Nam Khuê không nhịn được nữa mà rơi nước mắt.

Giờ phút này, khuôn mặt ông nội như hiện rõ trước mặt cô.

Có lẽ cô và Lâm Tư Vũ đều bất hạnh như nhau, một người cha mẹ mất sớm, một người không có cha.

Nhưng hai cô lại đồng thời có cuộc sống mà nhiều người ngưỡng mộ.

Không liên quan đến những chuyện khác, hai người đều có những người ông luôn cưng chiều họ.


Chương 1042:


 Yết hầu Trần Tranh nhấp nhô, trái tim cảm thấy ấm áp.  


 


Đến phòng ngủ Nam Khuê mới phát hiện hai đứa nhỏ đã ngủ, chắc là dì Chu dỗ hai bé ngủ.  


 


Cô cởi áo khoác trên người ra, chuẩn bị vào tắm nước nóng.  


 


Advertisement


Lúc cầm áo khoác, hai tay cô giữ mãi không muốn buông ra.  


 


Nhưng dù có nhớ thì đây cũng chỉ là một chiếc áo khoác.  


 


Nếu như có thể, cô hi vọng ở bên cạnh cô lúc này là người chứ không phải một món quần áo.  


Cô muốn là anh, là anh ở bên cạnh cô!  


 


Nam Khuê cầm áo khoác, nước mắt đột nhiên tuôn rơi.  


 


Lúc này Tiểu Tư Mặc đột nhiên xuống giường, sau đó đi chân trần đến cạnh Nam Khuê.  


 


Cậu bé ôm chặt lấy cô, đồng thời mềm mại hỏi: "Mẹ, sao mẹ lại khóc?"  


 


Nhìn áo của Lục Kiến Thành, bé lại hỏi: "Có phải mẹ nhớ cha không, con cũng nhớ cha."  


 


Nam Khuê đau lòng xoa đầu bé, sau đó ôm bé vào lòng.  


 


Một lúc lâu sau, sau khi tâm trạng bình phục, cô hỏi: "Sao Tư Mặc lại dậy rồi?"  


 


"Con khát nước, con muốn uống nước."  


 


"Được, vậy con chờ một chút, mẹ lấy nước cho con."  


 


Tiểu Tư Mặc lắc đầu nói: "Không cần đâu mẹ, mẹ có em gái nên không tiện, con tự đi rót là được rồi."  


 


"Được, vậy Tư Mặc cẩn thận, uống nước xong lên giường ngủ tiếp nhé, mẹ tắm xong sẽ ngủ với các con."  


 


"Vâng, mẹ, lúc mẹ tắm phải cẩn thận, đừng ngã đó nha!" Tiểu Tư Mặc cẩn thận dặn dò.  


 


Ngày hôm sau khi Nam Khuê vừa tỉnh lại.  


 


Đột nhiên Tư Mặc và Niệm Khanh lại gần, mỗi bé hôn lên mặt cô một cái.  


 


Nam Khuê không kịp phản ứng, ngây người nhìn hai bé.  


 


"Mẹ, chúc mẹ sinh nhật vui vẻ!"  


 


Hai đứa nhỏ đồng thanh nói.  


 


Lúc này Nam Khuê mới phản ứng kịp, hóa ra thời gian trôi qua nhanh như vậy, hôm nay đã là sinh nhật của cô.  


 


Nếu như không có hai bé nhắc nhở thì chắc chắn cô đã quên mất.  


 


Nói thật cô căn bản không có tâm trạng tổ chức sinh nhật.  


 


Nhưng Niệm Khanh và Tư Mặc lại kéo cô đến trước tủ quần áo.  


 


Ngón tay trắng nõn của Tiểu Niệm Khanh đảo qua ngăn tủ, sau đó lấy một chiếc váy ra: "Mẹ, mẹ mau nhìn đi, đây là váy con chọn cho mẹ đó, mẹ có thích không?"  


 


Kiểu dáng chiếc váy rất đẹp, màu vàng nhạt, phần eo thoải mái, cho dù cô có mang bụng bầu lớn cũng không thấy béo chút nào.  


 


"Mẹ, mẹ mau đi thay quần áo đi, con và em trai chờ mẹ ở ngoài."  


 


Tiểu Tư Mặc đưa váy cho Nam Khuê, sau đó thúc giục cô vào phòng thay quần áo.  


 


Thay xong quần áo, Nam Khuê nhìn bản thân trong gương.  


 


Dù sắc mặt hơi nhợt nhạt nhưng cô vẫn cố gắng nở một nụ cười thật tươi.  


 


"Niệm Khanh, Tư Mặc, mẹ thay xong rồi, hai đứa nhìn xem!"  


 


Hai bạn nhỏ nghe thấy vậy thì lập tức xoay người.  



Khi nhìn thấy Nam Khuê, hai đứa bé cười khen ngợi: "Oa! Mẹ thật xinh đẹp, bộ váy này rất hợp với mẹ!" 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi