Chương 1043
“Cô ấy vừa mới tỉnh lại, nói khát nước muốn uống nước, em cũng không suy nghĩ nhiều nên đi rót nước cho cô ấy, kết quả quay lại đã không thấy cô ấy đâu.” Giọng nói của Phong Hàng vô cùng nóng vội.
Lục Kiến Thành cúp điện thoại rồi nhìn Nam Khuê: “Khuê Khuê, anh không thể vào với em được rồi, không thấy Tư Vũ đâu cả, anh sợ con bé làm chuyện gì đó điên rồ.”
Nam Khuê nghe xong, lập tức nói: “Vậy còn chờ gì nữa, mau quay lại bệnh viện đi, em đi tìm với anh.”
“Không được, em đã thức cả đêm rồi, nếu không đi ngủ thì chắc chắn sẽ không chịu được.”
Nam Khuê an ủi anh: “Bây giờ đã ổn định hơn nhiều so với lúc mới mang thai, hơn nữa em cũng không yếu ớt như vậy, em ở nhà cũng sẽ lo cho mọi người mà không ngủ được.”
“Chi bằng anh để em đi cùng với anh, chờ tìm được Tư Vũ rồi, em đồng ý với anh rằng em sẽ ngủ rất ngon giấc.”
Thấy cô nói có lí, Lục Kiến Thành gật đầu đồng ý.
Lúc bọn họ đến nơi, trong phòng bệnh Tư Vũ vẫn trống rỗng như cũ.
Phong Hàng đã tìm khắp nơi trong bệnh viện nhưng vẫn không thấy người.
Lục Kiến Thành cũng gọi rất nhiều người đến tìm, nhưng chạy qua chạy lại mấy tiếng cũng không tìm được.
Tất cả mọi người đều vô cùng lo lắng.
Đúng lúc này, Nam Khuê bỗng nhiên giữ Lục Kiến Thành lại: “Em nhớ rằng anh nói cha mẹ Tư Vũ bị tai nạn nên mới qua đời, phải không? Khi cô ấy vẫn còn rất nhỏ?”
“Đúng.”
“Vậy anh có đến tang lễ của bác trai bác gái không? Lần đó Tư Vũ có một mình chạy đi không, mọi người tìm thấy cô ấy ở đâu?”
Nam Khuê vừa dứt lời, Vân Thư là người đầu tiên nhớ lại: “Kiến Thành, nhanh, con mau nhớ lại đi, mẹ nhớ lần đó con tìm được Tư Vũ, lúc đó hai đứa hai chơi với nhau, quan hệ cũng rất tốt.”
Lục Kiến Thành nhắm mắt, cố gắng nhớ lại.
Mấy phút sau, cuối cùng trong đầu anh cũng hiện lên đáp án.
Anh mang Phong Hàng đi, hai người trực tiếp đi xuống.
Khoảng mười phút sau, Phong Hàng ôm Lâm Tư Vũ lên, Lục Kiến Thành đi sau cùng.
Nhưng trạng thái của Lâm Tư Vũ không tốt chút nào.
Cô ấy co lại trong ngực Phong Hàng, vô cùng yên lặng, ngay cả ánh mắt cũng không chớp.
Nam Khuê lo lắng nhìn cô ấy: “Tư Vũ, thật ra trước khi ông Lâm đi có đưa một thứ để chị đưa cho em, em có muốn xem không?”
Quả nhiên khi nghe được câu này, Lâm Tư Vũ như tỉnh táo lại trong nháy mắt, cô ấy lập tức nhìn về phía Nam Khuê gào khóc.
“Đồ gì? Em muốn xem!”
Nam Khuê nắm lấy cơ hội nói: “Chị có thể đưa đồ cho em, nhưng không phải hiện tại, khi nào lễ tang kết thúc chị sẽ đưa cho em.”
Lâm Tư Vũ lập tức lau nước mắt: “Chị hứa chứ?”
“Đương nhiên.” Nam Khuê gật đầu.