CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 1044

Cô ở lại trấn an Lâm Tư Vũ, mãi cho đến khi cảm xúc cô ấy ổn định rồi mới đi về nhà.

Thức cả đêm khiến cô vô cùng mệt mỏi.

Ăn xong bữa sáng, Nam Khuê bắt đầu mơ màng ngủ say.

May mà chất lượng giấc ngủ này không tệ lắm, lúc cô tỉnh lại tinh thần tốt hơn không ít.

Về chuyện tang lễ của ông cụ Lâm, do mang thai nên cô không đi.

Mãi cho đến khi tang lễ kết thúc, Lục Kiến Thành mới về nhà.

Đi cùng anh còn có cả Lâm Tư Vũ.

Hai ngày không gặp, cô ấy gầy đi rất nhiều, cũng già đi nhiều.

Sắc mặt vô cùng tiều tụy.

Người thân nhất qua đời, cộng với việc nhịn mấy ngày, cho dù cơ thể bằng sắt cũng không chịu nổi.

Cho nên Nam Khuê vô cùng đau lòng cho cô ấy.

Cô tiến lên nắm lấy tay Lâm Tư Vũ: “Chị biết bây giờ chắc chắn em đang rất buồn, cũng không thể làm cảm xúc khổ sở này biến mất, lúc ông nội qua đời tâm trạng của chị cũng như của em.”

“Nhưng bây giờ chị đã hiểu được một đạo lí. Người rời đi là một chuyện rất đơn giản, người sống mới là khó, vì họ phải sống với tâm nguyện của người mất.”

“Cho nên Tư Vũ, chị tin rằng em nhất định sẽ sống tốt, hơn nữa còn sẽ vô cùng tuyệt vời.”

Dứt lời, Nam Khuê lấy điện thoại di động ra.

Sau đó cô gửi thứ gì đó qua WeChat cho Lâm Tư Vũ.

“Chị biết em nhất định rất tò mò không biết ngày đó ông Lâm đã nói gì với chị. Đây là bản ghi âm cuộc nói chuyện ngày đó của chị và ông, em có thể lấy về để nghe.”

Lâm Tư Vũ kinh ngạc ngẩng đầu: “Thật sao? Chị có lưu lại sao?”

“Ừm.” Nam Khuê gật đầu.

Lúc này dì Chu đi đến cười nói: “Thiếu phu nhân, đồ cô nói tôi đã chuẩn bị xong rồi.”

“Được, cảm ơn dì, dì Chu.”

Nói rồi Nam Khuê dẫn Lâm Tư Vũ đến bàn ăn.

Trên bàn ăn là hai bát thủy tinh xinh đẹp, bên trong là tổ yến trong suốt.

Nam Khuê bưng một bát để xuống trước mặt Lâm Tư Vũ: “Chị biết gần đây em không ăn được, cũng không ngủ ngon, em cũng gầy đi nhiều rồi, ăn bát tổ yến này trước đi, đừng suy nghĩ gì cả, ăn xong ngủ một giấc là được rồi.”

“Cảm ơn chị, chị dâu.” Trong lòng Lâm Tư Vũ vô cùng cảm động.

“Uống mau đi.”

Mãi cho đến khi Lâm Tư Vũ rời đi, Nam Khuê mới có thời gian và tinh thần chú ý đến Lục Kiến Thành.

Vì không được chú ý đến một lúc nên người nào đó ghen tị.

Anh đi qua, nhìn bát tổ yến trên bàn, thử hỏi: “Em chỉ nói dì Chu chuẩn bị hai bát thôi sao?”

Nam Khuê ngượng ngùng lè lưỡi: “Ừm, không chuẩn bị quá nhiều, sợ ăn không hết lại lãng phí.”

Lục Kiến Thành yên lặng ngồi xuống ghế.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi