CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 1114

Nhưng sau khi Chu Tiễn Nam nói xong lại hoàn toàn không nghe thấy hồi âm nào.

Ngoảnh đầu lại nhìn, anh ấy phát hiện cô gái bên cạnh mình đã khóc như mưa rồi.

Nam Khuê toàn thân đều đang run lên, đặc biệt là đôi tay, cô dường như đã không khống chế nổi nữa rồi, âm thanh khàn đặc gần như không thể phát ra tiếng nữa.

Trái tim cô rất đau, rất đau.

“Xin lỗi Kiến Thành, em không biết là anh đã phải chịu đựng nhiều thứ như vậy.”

Nếu như cô biết anh bị bắn, cô nhất định sẽ không quyết định dùng cách giả chết này để cùng con rời đi rồi.

Chiếc xe vẫn đang chạy như bay trên đường.

Nhưng trái tim của Nam Khuê đã lo lắng đến mức sụp đổ rồi.

“Tiễn Nam, cầu xin anh, lái xe nhanh hơn đi, nhanh hơn một chút nữa đi.”

“Tôi muốn gặp anh ấy, tôi muốn lập tức nhìn thấy anh ấy.”

Nam Khuê lo lắng khẩn cầu.

“Nam Khuê, em đừng lo lắng, hai phút nữa thôi, sắp tới nơi rồi.”

“Được, anh nói đúng, bình tĩnh, tôi nhất định phải bình tĩnh.”

Hai phút sau, khi xe đi đến bãi đỗ xe của bệnh viện, xe còn chưa dừng hẳn thì Nam Khuê đã chờ không nổi nữa rồi. Cô sớm đã tháo đai an toàn, điên cuồng chạy vào trong bệnh viện.

Đến bệnh viện, Nam Khuê chạy thẳng về hướng phòng phẫu thuật.

Nhưng khi cô đến nơi thì đèn của phòng phẫu thuật đã tắt rồi.

Trong lòng cô đột nhiên dấy lên một dự cảm không lành, khoảnh khắc đó, đầu cô trống rỗng.

Tiếp sau đó, mọi thứ trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại, chỉ cảm thấy chóng mặt, cô dường như sắp ngã gục vậy.

Cũng may lúc này Chu Tiễn Nam vội vã chạy tới, đỡ lấy cô: “Khuê Khuê, em sao vậy?”

“Khuê Khuê, tỉnh lại đi!”

“Khuê Khuê…..”

Chu Tiễn Nam hét gọi vài lần, Nam Khuê lúc này mới từ từ mở mắt ra, cô lắc lắc đầu, đồng thời hỏi: “Tôi vừa rồi bị làm sao vậy?”

“Em bị ngất, suýt chút nữa thì ngã xuống đất rồi.” Chu Tiễn Nam trả lời.

Khi nhìn thấy mấy chữ “Phòng phẫu thuật” to đùng trước mắt, ý thức của Nam Khuê lập tức được kéo về, cả người cũng tỉnh táo trở lại.

Cô nhẹ nhàng đẩy Chu Tiễn Nam ra, cô đau lòng kéo lê cơ thể của mình đi về phía phòng phẫu thuật.

Vừa nghĩ đến kết cục tàn nhẫn đó, trái tim của cô lại quặn đau.

“Xin lỗi Kiến Thành, đều tại em, là em đã đến muộn rồi.”

“Xin lỗi anh!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi