Chương 1115
Nam Khuê đau lòng bật khóc, cô từ từ ngồi xổm xuống, suy sụp mà ôm lấy cơ thể của mình.
Nhìn từ góc độ của Chu Tiễn Nam, có thể nhìn thấy cả người cô đang run rẩy kịch liệt, đau lòng đến tột cùng.
Anh ấy lập tức đi tới, đặt tay lên vai cô: “Đừng khóc, Khuê Khuê, không thể trách em được, nếu như thật sự phải trách ai đó thì người đó chính là tôi.”
“Trách tôi quá ích kỷ, trách tôi không đem toàn bộ sự thật nói cho em biết, người sai là tôi, em không làm sai gì hết.”
“Nếu như em oán trách tôi, trách móc tôi, hận tôi, em có thể đánh tôi, chửi mắng tôi, em muốn làm gì tôi cũng được.”
Nhưng những lời này của Chu Tiễn Nam không thể giảm bớt được sự đau khổ và khó chịu trong lòng Nam Khuê.
Mà ngược lại còn khiến cô đau lòng hơn.
Quay người lại, cô nhìn về phía Chu Tiễn Nam với khuôn mặt đau khổ đẫm nước mắt.
Cô không chịu nổi nữa, cô siết chặt bàn tay thành nắm đấm, nắm đấm của cô giáng lên người Chu Tiễn Nam như mưa bão.
“Tại sao? Tại sao bây giờ anh mới nói cho tôi biết?”
“Anh bảo tôi đánh anh, nhưng đánh anh thì có tác dụng gì chứ? Đánh anh thì anh ấy cũng đâu có sống lại đâu.”
“Chu Tiễn Nam, anh có biết bây giờ tôi đau khổ như thế nào không? Tôi đã bỏ qua cơ hội được gặp mặt anh ấy lần cuối rồi, anh ấy…..”
Nam Khuê nghẹn ngào, cả người run lên bần bật.
Câu nói cuối cùng, cô đã không thể nói hết được.
Còn lúc này, Chu Tiễn Nam giống như đã lĩnh hội được điều gì đó.
Anh ấy nắm chặt vai của Nam Khuê, nghiêm túc mở miệng hỏi: “Khuê Khuê, có phải em hiểu lầm gì rồi không? Cái gì mà gặp mặt lần cuối?”
“Chẳng lẽ không phải gặp mặt lần cuối sao?” Nam Khuê vẫn còn chìm đắm trong nỗi buồn phải rời xa Lục Kiến Thành.
Lúc này, Chu Tiễn Nam đã hiểu cả rồi.
Anh ấy vội vã giải thích: “Khuê Khuê, không phải thế, em hiểu lầm rồi, Lục Kiến Thành vừa ra khỏi phòng phẫu thuật rồi, cậu ấy không có chết.”
Nghe thấy lời này, Nam Khuê lập tức ngẩng đầu lên, chờ mong nhìn về phía Chu Tiễn Nam: “Anh nói cái gì? Ý anh là, Kiến Thành chưa….”
“Anh ấy…..? Anh ấy không sao cả, ca phẫu thuật đã thành công rồi?”
Chu Tiễn Nam lập tức gật đầu, đồng thời còn cưng chiều mà xoa đầu Nam Khuê: “Đồ ngốc, trong cái đầu nhỏ của em đang nghĩ bậy bạ gì vậy, Lục Kiến Thành phúc lớn mệnh lớn, tình hình của ca phẫu thuật rất suôn sẻ.”
“Thật chứ? Anh ấy thật sự không sao rồi ư?”
“Điều này thì tôi vẫn chưa thể bảo đảm được, vừa nãy tôi nhận được tin là ca phẫu thuật của cậu ấy khá thành công, nhưng tình hình nhiễm trùng của cậu ấy quá nghiêm trọng, bây giờ đã được chuyển đến phòng điều trị đặc biệt rồi. Nếu như tình hình tốt lên, có thể chuyển đến phòng bệnh thường, đến lúc đó mới có thể chứng minh rằng đã vượt qua được giai đoạn nguy hiểm.”