CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 1304

“Hơn nữa, em nếu đã từ chối anh ấy rồi thì vẫn là không nên cho anh ấy bất cứ một suy tưởng nào nữa, em nên để cho anh ấy hoàn toàn hết hy vọng, chỉ có bằng cách này thì mới có thể bắt đầu một cuộc sống mới được.”

“Hơn nữa … “ Nam Khuê nhìn về phía Lục Kiến Thành, kiễng chân lên nhéo nhéo khuôn mặt tuấn tú của anh: “Nếu em rời đi, chẳng phải anh sẽ biến thành một hũ giấm lớn thật lớn hay sao?”

“Sẽ không.” Lục Kiến Thành nói.

Nam Khuê thở phào nhẹ nhõm một hơi, đang thầm nghĩ lần này sao người này lại hào phóng như vậy.

Giây tiếp theo, liền nghe thấy trong miệng người nào đó nói ra một câu: “Chỉ là sẽ làm cho em ba ngày ba đêm không thể xuống giường được thôi.”

Nam Khuê: “…”

Người đàn ông này quá bá đạo rồi.

Nhưng mà cô lại rất thích.

Vì vậy, cô xoay người và ôm lấy Lục Kiến Thành.

Giọng nói mềm mại như mèo con, nghe rất thoải mái: “Chồng à, em không có nói dối anh, em rất mong anh ấy sẽ có một cuộc sống tốt, cũng mong anh ấy có thể kết hôn sinh con và có một cuộc sống hạnh phúc của riêng anh ấy.”

“Đúng vậy, đây là một ý tưởng không tồi, vậy để anh giới thiệu cho anh ta vài cô gái đi!”

“Đó là một ý kiến ​​hay, đúng rồi, Họa Họa rất tốt, em cảm thấy bọn họ khá hợp nhau, anh nói xem em có nên làm mai mối hay không!”

“Vợ à, nếu cần thiết, ngày kia em liền đến bệnh viện nói với Đông Họa đi.”

Nam Khuê: …

Người này có phải là quá gấp gáp rồi không, so với cô còn sốt ruột hơn vậy.

Trong bệnh viện, Đông Họa nhìn Chu Tiễn Nam đang nhắm mắt dựa vào tường.

Do dự một hồi, cô thu hết can đảm nói nhỏ: “Vết thương của anh đã chảy rất nhiều máu. Tuy rằng không nghiêm trọng như của bọn họ nhưng cần phải xử lý kịp thời. Để tôi giúp anh xử lý nhé!”

“Cảm ơn, bất quá hiện tại không cần, không cần vội!”

Chu Tiễn Nam nói xong, moi mím chặt lại.

Khuôn mặt kiên nghị của anh hơi nghiêng sang một bên, con người thâm thúy vẫn luôn không nhúc nhích nhìn chằm chằm ánh đèn ở trong phòng giải phẫu.

Tuy rằng bị cự tuyệt nhưng mà nhìn thấy cả người anh đều là máu, mùi máu tươi còn luôn xộc lên trong không khí, trong lòng Đông Họa vẫn cảm thấy vô cùng lo lắng.

Tuy rằng biết máy ở trên áo khoác này không phải là máu của anh, dường như chỗ máu này toàn bộ đều là của đồng nghiệp.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì anh cũng bị thương và chảy máu, cô liền không khống chế được lòng mình mà luôn muốn băng bó lại vết thương cho anh.

Lúc này, trong đầu của cô vang lên những lời vừa rồi Nam Khuê nói.

Vì thế, Đông Họa lập tức thay đổi sang một phương thức khác: “Tôi biết anh là đang lo lắng cho cộng sự của mình, lần này giải phẫu là chủ nhiệm tự mình mổ chính, bên trong đều là những bác sĩ có kinh nghiệm vô cùng phong phú, hơn nữa tôi đã nhìn qua, anh ấy tuy rằng mất máu quá nhiều nhưng cũng may là được đưa tới kịp thời.”

“Thời gian để giải phẫu cũng có chút lâu nhưng hẳn là không có trở ngại, anh không cần quá lo lắng.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi