CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 1489

Thời gian dường như đột nhiên dừng lại, không khí tràn ngập sự yên tĩnh và ôn hòa.

Cả hai đều lặng lẽ uống nước nóng trong cốc.

“Đồ ăn trên bàn đều nguội rồi, cô đã ăn chưa?” Cố Mạc Hàn hỏi.

“Ừm, em ăn một ít rồi.”

“Còn anh thì sao? Tại sao lại đột nhiên đổi ý?”

Nam Khuê cầm cốc lên, đang định uống nước.

Đột nhiên, có thể là tay không cầm vững, nên cả cốc nước đều đổ hết lên người cô.

Khoảnh khắc đó, Cố Mạc Hàn gần như là không chút suy nghĩ, đứng dậy trực tiếp lao qua.

Một tay anh đặt cốc trà xuống, một tay nhanh chóng nắm lấy tay Nam Khuê lo lắng hỏi: “Thế nào rồi? Để tôi xem, có bị bỏng không?”

Nam Khuê không cho anh nhìn, cô rụt tay lại.

Vừa mở miệng nhẹ nhàng nói: “Không phải anh nói mình đã có vị hôn thê rồi sao, như vậy không hay đâu?”

“Để tôi xem thử tay cô.” Thái độ của Cố Mạc Hàn vẫn kiên quyết.

Nam Khuê vẫn rụt tay lại, vẫn chưa đưa tay ra.

Anh lại bá đạo nắm lấy tay cô, cẩn thận quan sát.

“Bị bỏng đến đỏ lên hết rồi, là một phụ nữ mang thai, cô không biết phải chăm sóc tốt cho bản thân sao? Dường như mỗi lần tôi gặp cô, cô đều xảy ra chuyện.”

Bị anh dạy dỗ, Nam Khuê đỏ mũi, bỗng nhiên cảm thấy cực kỳ tủi thân.

Lập tức kéo tay về, cô cực kỳ buồn nói: “Không cần anh quản, anh buông em ra!”

Nhưng Cố Mạc Hàn lại nắm chặt lấy tay cô, làm thế nào cũng không chịu buông ra.

“Đừng cử động, để tôi xem nào.”

Giọng của anh rất trầm, còn có chút hung dữ.

Nam Khuê liếm liếm môi, sau đó liền ngoan ngoãn để cho anh kiểm tra vết thương, không động đậy nữa.

Sau khi xem một lượt, Cố Mạc Hàn nói: “Trong nhà có thuốc không?”

“Hình như là có, em cũng không rõ nữa.”

“Thuốc sát trùng, thuốc bỏng đều là những loại thuốc thông thường trong nhà, cô mang thai mà không chuẩn bị những thứ đó sao?”

Cố Mạc Hàn cũng không biết làm sao, anh nói một hồi rồi trở nên vừa tức giận vừa lo lắng.

“Anh hung dữ như vậy làm gì?” Nam Khuê bực bội.

Ngữ khí của Cố Mạc Hàn lại lập tức dịu lại: “Tôi không có hung dữ với cô, tôi chỉ là lo lắng cho cô thôi, dù sao cũng nên chuẩn bị một ít thuốc thường dùng chứ, nếu không lỡ như bị thương thì biết làm sao?”

“Không phải anh nói muốn rạch rõ ranh giới với em sao? Vậy anh còn lo lắng cho em làm gì?”

“Tôi”

Cố Mạc Hàn lần đầu tiên bị cô nói cho câm lặng không biết nói gì, anh hoàn toàn không biết phải trả lời như thế nào.

Ngừng lại một chút, anh đứng dậy: “Cô chờ một lát, tôi đi mua cho cô ít thuốc.”

“Đã muộn thế này rồi, chắc không còn hiệu thuốc nào mở cửa nữa đâu.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi