CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 1490

“Tôi đi xem thử, có hiệu thuốc mở cửa 24 giờ đấy.” Cố Mạc Hàn nói.

Chính vào lúc này, Nam Khuê nhớ đến lần trước Trần Tranh bôi thuốc cho cô.

“Em nhớ ra rồi, ở ngăn kéo thứ hai hình như có thuốc đấy.”

Lời nói của cô vừa dứt, Cố Mạc Hàn đã đi qua đó rồi.

Kết quả, ở ngăn kéo thứ hai không có thuốc.

Cố Mạc Hàn mở hết tất cả các ngăn kéo ra, sau đó tìm thấy thuốc ở ngăn kéo thứ ba.

“Đưa tay ra đây.” Anh cầm lấy thuốc rồi đi tới bên cạnh Nam Khuê.

Lúc bôi thuốc, anh cúi thấp đầu, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Dưới ánh đèn, đường nét trên khuôn mặt anh vẫn quen thuộc và đẹp trai như ngày nào, rất nhiều ký ức ngày trước như một thước phim điên cuồng ùa về trong đầu cô.

“Kiến Thành”

Nam Khuê nhìn anh, không kìm được lòng mà thốt lên.

Nghe thấy cái tên này, bàn tay đang bôi thuốc của Cố Mạc Hàn rõ ràng đã ngừng lại.

Nhưng rất nhanh, thần sắc trên khuôn mặt anh đã khôi phục lại bình thường.

Xem ra, cô lại xem anh là người đàn ông tên là “Kiến Thành” đó rồi.

Không biết vì sao, trong lòng anh lại đột nhiên cảm thấy có chút chua chát.

Nam Khuê hoàn toàn bị chìm đắm trong khuôn mặt quen thuộc của Cố Mạc Hàn mà không hề ý thức được sự khác lạ của anh.

“Trước đây, anh cũng đã bôi thuốc như vậy cho em, động tác rất nhẹ nhàng, vô cùng cẩn thận chỉ lo làm em đau.”

“Lúc em bị bong gân mắt cá chân, anh sẽ xoa bóp cho em, còn sẽ cõng em về nhà.”

“Kiến Thành, anh thật sự không nhớ những điều này sao?”

Nam Khuê xúc động thì thầm.

Thời khắc này, trong tâm trí cô chỉ có anh.

“Xong rồi, bôi xong rồi.”

Lúc này, Cố Mạc Hàn mở lời.

Đứng dậy, mắt nhìn thấy anh sắp rời đi, Nam Khuê đột nhiên giữ anh lại, quỷ xui đất khiến mà hét lên một tiếng: “Ông xã.”

Lúc nghe thấy cách xưng hô này, Cố Mạc Hàn liền dựng đứng sống lưng, tiếp theo đó, cả người anh đều cứng đờ.

Người cũng ngây ngốc mà sững sờ tại chỗ.

Một lúc lâu sau, anh mới ngẩng đầu lên, ánh mắt sâu sắc nhìn Nam Khuê: “Cô vừa gọi tôi là gì?”

“Anh nghe thấy rồi mà, không phải sao?” Nam Khuê trả lời anh.

Nhưng Cố Mạc Hàn lại đột nhiên rút tay mình ra khỏi tay cô, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng: “Cô Nam Khuê, tôi thật sự không phải là chồng của cô, tôi nhớ là tôi đã nói rất rõ ràng rồi mà nhỉ.”

“Không, anh rõ ràng chính là chồng em!”

“Tôi không phải.” Cố Mạc Hàn dùng ánh mắt sắc bén nhìn cô: “Hay là, cô Nam Khuê có thể tùy tiện gặp người đàn ông nào cũng sẽ gọi là chồng, nếu như tôi đoán không sai thì đứa con trong bụng cô sắp ra đời rồi nhỉ!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi