CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 1662

Người đàn ông từ chối: “Gần đây tôi có rất nhiều dự án. Nếu tôi rời đi, hoạt động của tập đoàn chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng, công sức của nhiều người bỏ ra sẽ uổng phí vô ích. Tôi không thể vì bản thân mà lãng phí tâm huyết của họ được.”

“Ông đó!” Phùng Thao đau khổ trả lời: “Cả đời này ông luôn suy nghĩ cho người khác mà luôn bỏ qua cho mình.”

“Bây giờ tôi thật sự rất hối hận. Lẽ ra ngay từ đầu nên đưa ông đi nước ngoài mới đúng, không nên để ông ở trong nước. Cho dù đi sang tỉnh khác cũng rất tốt.”

Người đàn ông kia chỉ mỉm cười: “Tôi không hối hận. Tôi làm việc gì cũng có ích cho đất nước, cả đời này nếu không thể làm được chuyện bình thường thì cũng nên lập chút thành tích.”

Phùng Thao quay lại nói: “Lời này tôi không đồng ý với anh. Về điểm này, dù sao tôi cũng chưa từng thắng ông nhiều năm rồi.”

“Mấy năm nay, lo lắng lớn nhất của tôi là sự an toàn của ông.”

“Bây giờ tôi rất sợ những người kia sẽ đột nhiên phản ứng và bắt đầu lần theo dấu vết của những chuyện trong quá khứ. Dù sao chuyện dựng lên năm đó cũng có chút vội vàng, chắc chắn không thể tránh khỏi sai sót. Nếu kiểm tra cẩn thận, kiểu gì cũng sẽ tìm thấy một vài dấu vết.”

“Ông hãy nghe tôi đi, gần đây hãy ở nhà nhiều hơn, lúc có việc gấp cần ra ngoài thì nhớ mang theo nhiều vệ sĩ. Đừng đi ra ngoài một mình.”

“Để tôi nói cho ông biết, cái mạng này của ông là do tôi cứu về, ông không quý trọng nhưng tôi quý trọng, cho nên ông nhất định phải bảo vệ mình thật tốt đấy.”

Phùng Thao nói chuyện hồi lâu, có thể thấy được ông đang vô cùng lo lắng cho người đàn ông kia.

Lời trong miệng thốt ra vẫn là một câu khuyên nhủ, hai câu cũng khuyên nhủ.

“Được rồi, được rồi, tôi sẽ ghi nhớ những lời ông nói, mấy ngày nay tôi nhất định sẽ chú ý cẩn thận hơn.”

“Ông cũng đừng quá căng thẳng. Tôi đã gặp may trong 20 năm rồi. Nếu tôi thực sự bị phát hiện thì cũng là…”

Trước khi nói xong, người đàn ông đã bị Phùng Thao cắt ngang: “Ông đừng có nói với tôi cái gì mà ông trời đã an bài nữa, ông chỉ cần nhớ câu này cho tôi, mạng của ông là do tôi và sư phụ đã lôi về từ quỷ môn quan. Bây giờ sư phụ không còn, ngoại trừ tôi ra, ngay cả ông cũng không có tư cách từ bỏ.”

“Tôi ở đây ông cứ yên tâm đi, mọi thông tin đều đã được xử lý sạch sẽ.”

“Bảo vệ bản thân cho thật tốt đấy, tôi cúp máy đây.”

Người đàn ông kia cũng gật đầu: “Được rồi.”

Hai ngày sau, Chu Tiễn Nam đúng lúc muốn về nhà ăn cơm cùng Mộc Uyển.

Trước khi xong bữa cơm, anh bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Phùng Thao.

“Chú Phùng, chú có tìm được gì không?”

“À, người mà cháu nhờ chú đã cho kiểm tra, sau khi nhờ người đi làm chú đã tìm thấy một số thông tin mới. Cháu có ở nhà không? Chú sẽ nhờ người gửi cho cháu.”

“Chú Phùng, thế thì phiền chú quá ạ. Sau bữa trưa cháu sẽ tự đến lấy.”

“Không sao, để chú nhờ người mang đến cho cháu. Cháu cứ ở nhà chờ đợi là được rồi.”

“Được, vậy cảm ơn chú Phùng.”

Vừa ăn trưa xong, người được chú Phùng cứ tới đã đến.

Hai tay Chu Tiễn Nam cầm lấy tập tài liệu, đồng thời còn bày tỏ biết ơn: “Thay tôi cám ơn chú Phùng nhé. Lần này thật sự phải cảm ơn chú ấy nhiều!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi