CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 1712

Nam Khuê mỉm cười đi tới: “Cha, không phải cha muốn bế Tinh Thần sao?”

Cố Ngôn Bân đổi ý, vội khoát tay: “Không…không bế nữa, con bé quá nhỏ, cha sợ bế không tốt.”

“Sẽ không đâu, cha, mặc dù con bé nhỏ nhắn, cũng khá yếu ớt, nhưng chỉ cần chú ý là được. Ban đầu Kiến Thành cũng không biết cách bế, nhưng bây giờ anh ấy đã bế rất thành thạo rồi.”

Cố Ngôn Bân nhìn sang, hỏi để xác minh: “Thật sao?”

Lục Kiến Thành gật đầu: “Cha à, lần đầu tiên đúng là có chút căng thẳng, lúc đó con cũng cực kỳ lo lắng, nhưng bế mấy lần là tốt hơn ngay. Nếu như cha thích, thì có thể ghé đến mỗi ngày.”

Những lời này đã mang lại cho Cố Ngôn Bân sự động viên to lớn.

Ông ấy vươn tay, nói với vẻ mong đợi: “Vậy cha sẽ thử xem.”

Nam Khuê khom người, trước tiên bế Tiểu Tinh Thần ở trong nôi lên.

Lúc này, Cố Ngôn Bân đã đưa sẵn hai tay ra và bước đến đón lấy cô bé.

Thấy ông ấy nín thở, biểu cảm cứng nhắc, Nam Khuê cười an ủi: “Cha, không cần căng thẳng quá, cánh tay của cha thả lỏng chút đi.”

“Được.”

Tại thời điểm Tiểu Tinh Thần được Nam Khuê đặt lên tay của Cố Ngôn Bân, tim của ông ấy đột nhiên đập thình thịch, tựa như muốn nhảy ra ngoài.

Sinh mạng nhỏ bé, mềm mại này thật đúng là khiến người ta tràn ngập niềm vui cùng hạnh phúc.

Ông ấy cúi đầu, gần như không chớp mắt mà nhìn Tiểu Tinh Thần trong lòng mình.

Đột nhiên, ông ấy vui mừng kêu một tiếng: “Tỉnh rồi, Tiểu Tinh Thần của chúng ta đã tỉnh rồi.”

Có lẽ nghe thấy âm thanh, Tiểu Tinh Thần càng mở to mắt hơn.

Bởi vì tò mò, nên hai mắt của cô bé hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, không biết có bao nhiêu đáng yêu.

Vừa mới bắt đầu, tư thế của Cố Ngôn Bân còn có hơi cứng nhắc, nhưng càng về sau đã càng thuần thục và nhuần nhuyễn hơn.

Bế một cái, liền bế đến gần một tiếng.

Vẫn chưa buông tay lần nào.

Lục Kiến Thành có chút ghen tị: “Tranh mất việc của anh rồi.”

Nam Khuê bật cười, đánh yêu anh một cái: “Mới đó mà đã ghen vì người tình nhỏ của mình rồi, vậy em cũng phải ghen mới được.”

Giữa trưa, Nam Khuê và Lục Kiến Thành cùng ở nhà ăn cơm với Cố Ngôn Bân.

Nhưng ông ấy nói mình còn có việc, đợi buổi tối Tư Mặc và Niệm Khanh từ trường về, ông ấy sẽ lại tới.

Nam Khuê không cưỡng ép, đích thân tiễn ông ấy.

Đến tối, Tư Mặc và Niệm Khanh vừa về đến nhà, đã thấy Cố Ngôn Bân đang ngồi bên trong.

Cả hai tò mò bước tới: “Ông ơi, hôm nay ông tới nhà cháu làm khách sao ạ?”

Nam Khuê bước tới dắt hai bàn tay nhỏ của hai cậu, sau đó đi đến trước mặt Cố Ngôn Bân: “Tư Mặc, Niệm Khanh, mẹ xin trịnh trọng giới thiệu với các con, đây là cha của mẹ, cũng chính là ông ngoại của hai đứa.”

“Ông ngoại?” Hai cậu bé có chút hoang mang.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi