Chương 1713
Nam Khuê sờ đầu hai cậu và nghiêm túc giải thích: “Đúng vậy, bởi vì một vài nguyên nhân, nên mẹ và ông ngoại đã xa cách nhau hơn 20 năm. Bây giờ cuối cùng mẹ cũng được đoàn tụ với ông rồi, mẹ rất vui, ông ngoại cũng rất vui, vậy còn các con thì sao?”
Hai đứa nhỏ nghiêng đầu suy nghĩ.
Tư Mặc đột nhiên nói: “Mẹ ơi, con rất vui, nhưng điều khiến con càng vui hơn, đó chính là về sau mẹ cũng sẽ có cha của mình rồi.”
Niệm Khanh nhìn Cố Ngôn Bân: “Ông sẽ đối xử tốt với mẹ chứ ạ?”
“Đương nhiên rồi.” Ông ấy gật đầu.
“Vậy ông sẽ đối xử tốt với em gái chứ ạ?”
“Ông sẽ đối xử với mẹ và em gái của các cháu thật tốt. Sau này, các cháu đều sẽ là người quan trọng nhất đối với ông ngoại, ông ngoại sẽ dốc lòng bảo vệ các cháu.”
Lúc này, Tư Mặc và Niệm Khanh mới cùng chạy tới ôm lấy Cố Ngôn Bân.
Nhìn hai đứa nhóc trong lòng, Cố Ngôn Bân cảm thấy vô cùng mãn nguyện.
“Thu Thu, em có nhìn thấy không? Anh đã tìm được con gái của chúng ta rồi.”
“Nếu em ở trên trời trông thấy cảnh tượng này, chắc chắn sẽ rất vui, em yên tâm, anh nhất định sẽ chăm sóc bọn họ thật tốt.”
Tối hôm đó, Cố Ngôn Bân đã ở lại ăn cơm cùng bọn họ.
Trước bữa tối, đột nhiên có người gửi một xấp tài liệu đến.
“Tổng giám đốc Cố, đây là thứ ngài cần.”
“Được, vất vả rồi.”
Sau khi Cố Ngôn Bân cầm lấy, nhanh chóng xem qua một lượt, tiếp đến ký tên mình vào.
Tổng cộng bốn phần tài liệu.
Trước mặt Niệm Khanh một phần, trước mặt Tư Mặc một phần.
Và trước mặt Nam Khuê hai phần.
Sắp xếp xong, Cố Ngôn Bân mới chậm rãi lên tiếng: “Khuê Khuê, đây là chút tấm lòng nhỏ của cha, dù biết các con không thiếu tiền, Kiến Thành chăm sóc các con rất tốt, nhưng cha vẫn muốn dành những điều tốt nhất cho các con.”
“Những thứ trong hợp đồng này là cha cho các con.”
“Trong tay con có hai phần, một phần tặng cho con, phần còn lại là cho Tinh Thần.”
Nam Khuê cảm động đến mức hốc mắt nóng hổi.
Cô không thiếu tiền, thế nhưng ngay ngày đầu nhận nhau, cha cô đã chuyển hết số tài sản lớn như vậy cho cô và các con, điều này quả thực nằm ngoài dự liệu của cô.
“Cha, cha còn chưa cùng con làm xét nghiệm ADN, cha không sợ nhận lầm sao?”
Cố Ngôn Bân mỉm cười, chắc nịch nói: “Không cần phải kiểm tra, cha tin tưởng Thu Thu, càng tin tưởng con.”
Sau bữa tối, Lục Kiến Thành đi chăm Tinh Thần.
Nam Khuê cùng ngồi trò chuyện với Cố Ngôn Bân.
“Cha, năm đó cha là vì phải làm nhiệm vụ, sợ liên luỵ mẹ, cho nên mới chia tay mẹ sao?”
Nhắc đến chuyện cũ, Cố Ngôn Bân thêm phần xúc động.