CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 261

Cuối cùng Lục Kiến Thành vẫn không nhịn được, tiến đến túm chặt lấy quần áo của Chu Tiễn Nam, cuộn chặt tay lại chuẩn bị đấm xuống.

“Lục Kiến Thành, đừng.”

Nam Khuê hét lớn, không chút nghĩ ngợi mà lập tức tiến đến đứng chắn trước mặt Chu Tiễn Nam.

Nắm đấm đang được vung ra của Lục Kiến Thành dừng ngay trước mặt Nam Khuê.

Chỉ cách có vài cm nữa là chạm đến cô.

Nói cách khác, chỉ cần anh nhanh một chút nữa là đã đánh vào mặt cô.

“Nam Khuê, tránh ra!” Đôi mắt sâu thăm thẳm của Lục Kiến Thành nhìn thẳng vào cô, anh lạnh lùng ra lệnh.

Nam Khuê vẫn nhất quyết chắn trước mặt Chu Tiễn Nam. Cô đứng thẳng eo, giương mắt kiên định nói: “Anh buông tay xuống thì tôi sẽ tránh.”

“Nếu anh không buông thì sao?”

“Vậy thì tôi cũng sẽ không tránh.”

Hai người cứ đứng đối mắt như vậy, trong mắt không có ôn nhu, cũng không hề nhẹ nhàng, chỉ thấy sự đối chọi gay gắt.

Một giây, hai giây, ba giây …

Một phút sau, vẫn là Lục Kiến Thành chấp nhận buông tay.

Anh nhìn về phía Nam Khuê: “Anh có thể cho anh ta đi, cũng sẽ không đánh anh ta, nhưng anh anh muốn em lập tức trở về cùng anh.”

“Được.”

Nam Khuê không chút do dự gật đầu đồng ý.

“Phịch” một tiếng, tay Lục Kiến Thành xuyên qua tai Nam Khuê đấm mạnh vào cột chòi một cái, cô sợ hãi đến run rẩy.

Cô nghĩ rằng anh sẽ không làm gì nữa, không ngờ anh lại dồn hết sức đấm mạnh vào cây cột.

Cột chòi này được làm bằng sắt và cực kỳ cứng.

Lục Kiến Thành đấm như vậy, cho dù tay có cứng đến đâu thì cũng rất đau.

Cô thấy anh thu nắm tay lại, nhíu chặt mày.

Không cần nghĩ cũng biết nhất định anh rất đau.

“Nam Khuê nhìn anh, có chút lo lắng, lời nói trong miệng suýt chút đã thốt ra.

Sao anh ……?”

Tuy nhiên nghĩ đến mối quan hệ hiện tại giữa hai người, căng thẳng và lo lắng của cô đều thu lại, tất cả đều đè xuống trong lòng.

Nhìn thấy sự thờ ơ của cô, Lục Kiến Thành cảm thấy khó chịu.

Anh vươn tay ra, kéo quần áo trên người Nam Khuê xuống vứt cho Chu Tiễn Nam.

Sau đó anh ôm gọn Nam Khuê vào lòng, mở áo khoác rồi quấn chặt lấy cô.

Trong nháy mắt, Nam Khuê đã ngửi thấy mùi quen thuộc trên cơ thể anh.

Ngay sau đó, cả hai lên xe.

Lục Kiến Thành đặt Nam Khuê vào ghế sau, cả người toát ra khí thế lạnh băng, sắc mặt âm trầm, một câu anh cũng không nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi