Chương 262
Nam Khuê lên tiếng trước: “Khi đến anh có mang theo ô không?”
“Để làm gì?” Lục Kiến Thành tức giận hỏi.
“Lục Kiến Thành, tôi biết anh đang tức giận, nhưng xin anh đừng có nhỏ nhen như thế được không, nếu như hôm nay không phải Tiễn Nam, chắc tôi đã bị lạc trên núi luôn rồi, anh có biết tôi sẽ gặp phải những thứ gì, sẽ sợ đến mức nào không?”
“Anh ấy năm lần bảy lượt cứu tôi, về tình về lý anh đều không nên đánh nhau với anh ấy. Tôi sẽ về nhà với anh, nhưng mà tôi muốn đưa ô cho anh ấy trước đã.”
“Rồi sao, em cảm thấy rằng anh sẽ đồng ý với em ư?” Lục Kiến Thành nhíu mày nhìn cô.
Cái nhìn này, trong nháy mắt anh thấy được áo của Nam Khuê dường như hơi trong suốt, mờ mờ ảo ảo, màu sắc của đồ lót bên trong còn đang như ẩn như hiện.
Vừa mới nghĩ tới việc Nam Khuê ở trong bộ dạng này mặc quần áo của Chu Tiễn Nam, anh liền kích động ghen tới phát điên.
“Em vừa đứng ở trước mặt anh ta với bộ dạng như này sao?”
Nam Khuê: “….”
Cô cũng không rõ ý của Lục Kiến Thành là gì, nhíu nhíu mày lại không trả lời.
Con ngươi đen tuyền của Lục Kiến Thành vừa sâu lại vừa thẫm, sau đó anh cởi áo khoác ngoài ra khoác lên trên người Nam Khuê.
Cái áo anh mặc là áo coat dáng dài, anh cao như thế mà cũng đã dài tới đầu gối, bây giờ khoác lên trên người Nam Khuê dường như đã chạm tới mắt cá chân.
“Áo dài quá.” Nam Khuê nhíu mày, không đoán được người đàn ông này đang muốn làm gì.
“Đồ của anh ta thì vừa vặn, đồ của anh thì dài lắm đúng không?” Lục Kiến Thành không vui nói: “Đồ của anh ta còn ướt, còn đồ của anh thì sạch sẽ khô cong đây này.”
“Ý của tôi là áo dài quá thì chạm đất dễ bẩn, anh chẳng phải ghét nhất là người khác làm bẩn đồ của anh còn gì?”
“Em là người khác sao?”
Nam Khuê cạn lời, không muốn nói nữa.
Khoác áo cho Nam Khuê xong, Lục Kiến Thành lại vội trước vội sau, ngoảnh đi ngoảnh lại hết đông lại tây, dòm từ bên phải sang bên trái nhìn một lần, vẫn luôn cảm thấy không yên lòng.
“Duỗi tay ra.” Lục Kiến Thành đột nhiên nói.
“Duỗi làm gì?”
Nam Khuê mặc dù không hiểu lắm nhưng vẫn cứ làm theo.
Lục Kiến Thành vừa bắt lấy cổ tay của cô vừa giúp cô mặc hẳn cái áo vào.
Vẫn luôn cảm thấy khoác lên người như thế thì không an toàn, lỡ đâu đột nhiên rơi xuống đất thì sao?
Vẫn là mặc hẳn lên thì hơn.
Cuối cùng Lục Kiến Thành hận không thể đem Nam Khuê bọc thành ba tầng trong ba lớp ngoài vào, cô cảm thấy chính mình cũng không hít thở được nữa rồi.
“Cái xe này cũng chỉ có hai người chúng ta, anh bọc tôi chặt thế để làm gì?” Nam Khuê chau mày lại.
Lục Kiến Thành không có ý tốt đáp lại: “Không phải em nói là anh không thân thiện, muốn đi xuống đưa ô cho anh ta sao?”