Chương 263
Nam Khuê khiếp sợ ngẩng đầu, cười vui vẻ nói: “Cho nên anh đồng ý sao?”
Cô thật sự rất rất bất ngờ, từ sau khi lên xe, Lục Kiến Thành luôn đen mặt, hoàn toàn không ngờ anh vậy mà lại đồng ý.
“Nếu như anh không đồng ý thì em có thể ngoan ngoãn về nhà sao?”
Lục Kiến Thành đẩy cửa xe ra, lấy hai cái ô đã chuẩn bị ở phía sau ra.
Anh mở một cái ô ra, sau đó đưa một chiếc khác cho Nam Khuê: “Đi đi, anh ở chỗ này chờ em.”
“Cảm ơn anh!” Giờ phút này Nam Khuê thật lòng cảm ơn anh.
Chu Tiễn Nam đã cứu cô rất nhiều lần, nếu như hôm nay không thể tạm biệt tử tế thì trong lòng cô sẽ rất áy náy.
Vì mưa gió lớn nên chiếc ô trong tay Nam Khuê bị thổi cho lệch trái lệch phải, cộng với áo khoác dài của Lục Kiến Thành nên cô đi từng bước rất chậm.
Thấy cô đi đến, Chu Tiễn Nam đứng dậy.
“Mưa lớn như vậy sao còn đến đây, cô về nhà nghỉ ngơi sớm đi!” Giọng nói của anh ấy vẫn là sự quan tâm như cũ.
Nam Khuê đưa chiếc ô trong tay cho anh ấy.
Sau đó lại nhìn chiếc xe đón anh ấy cách đó không xa: “Mặc dù có người mang ô cho anh, anh cũng không nhất định sẽ dùng nhưng đây là lòng biết ơn của tôi, dù có có ích với anh hay không thì tôi cũng đều muốn tặng anh.”
“Được, tôi nhận chiếc ô này, cảm ơn.”
Nam Khuê lại nhìn Chu Phượng Kiều đứng sát phía sau anh ấy, do dự một chút rồi nói: “Tôi có mấy lời muốn nói riêng với anh.”
Chu Tiễn Nam nhìn về phía Chu Phượng Kiều: “Em vào xe chờ anh.”
“Không nha, em muốn ở chỗ này chờ anh.” Chu Phượng Kiều vội kéo cánh tay Chu Tiễn Nam làm nũng.
Chu Tiễn Nam rút tay ra, đồng thời dắt Chu Phượng Kiều ra, cẩn thận nói: “Phượng Kiều, đừng tùy hứng, em đi trước đi, lát nữa anh sẽ qua.”
Chu Phượng Kiều bĩu môi, không quá đồng ý.
Nhưng cô ấy nhanh chóng nghĩ đến điều gì đó, lập tức tươi cười nói: “Anh, chị nói anh có biến, em vốn không tin, không ngờ lại là thật, anh, anh mau nói đi, có phải anh thích chị ấy không?”
“Đừng có gây chuyện nữa, về đi.”
“Em thấy anh thích chị ấy rồi, em chưa từng thấy anh dịu dàng, cẩn thận với người con gái nào như vậy đâu, những người lúc trước theo đuổi anh đều bị anh không chút nể nang từ chối.”
“Được rồi, về đi.”
Cuối cùng cũng đẩy được Chu Phượng Kiều vào trong xe, Chu Tiễn Nam lại một lần nữa đi về phía Nam Khuê.
“Để cô đợi lâu rồi.”
“Không sao, chỉ một chút mà thôi.”
Sau khi nói xong, hai người đột nhiên yên lặng.
Nam Khuê điều chỉnh trong lòng rồi mới lên tiếng: “Tiễn Nam, thật xin lỗi, vừa rồi Kiến Thành thiếu chút nữa đã làm anh bị thương, tôi muốn nói với anh một câu xin lỗi, thật sự thật sự xin lỗi.”
“Đúng rồi, còn chưa giới thiệu với anh nữa, anh ấy tên Lục Kiến Thành, là chồng tôi.”