CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 284

Khi bộ quần áo trên người nữ chính rơi xuống, lộ ra bờ vai trắng nõn mịn màng, Nam Khuê càng không thể ngồi yên được nữa.

Cô nghĩ cũng không nghĩ cuống quýt đứng dậy. Đột nhiên cổ tay cô bị nắm lấy, Lục Kiến Thành cũng đứng lên, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô: “Sao lại đứng lên?”

“Tôi…tôi…” Nam Khuê liếm nhẹ môi: “Tôi khát, đi rót cốc nước.”

Lục Kiến Thành nắm lấy tay cô ngồi lại lên sofa rồi lên tiếng: “Em ngồi đi, anh đi.”

“Ừm!” trong đầu Nam Khuê đã lộn lên thành mớ bòng bong, mờ mịt trả lời.

Đợi rồi đợi…

Nam Khuê ngồi chờ, nhưng trong lúc đợi cô căn bản không có dũng khí tiếp tục xem TV nữa. Nhưng mặc dù không xem, những âm thanh trong TV vẫn truyền tới tai cô.

Quá ngại ngùng rồi.

Sắc hồng trên mặt nhạt đi một chút, nhưng tai cô vẫn tiếp tục đỏ lên như đang nhỏ máu vậy.

Cuối cùng, Lục Kiến Thành cũng quay trở lại, đưa tới một ly nước. Không đợi anh lên tiếng, Nam Khuê liền nhanh chóng nhận lấy ly nước, cô ngửa đầu một hơi uống hết ly nước.

Có thể do uống hơi vội vàng, có vài giọt nước vương ra bên ngoài, nó thuận theo động tác ngẩng đầu lên của cô, từ trên cằm chảy dần xuống cổ thon gọn xinh đẹp của cô.

Da của cô rất trắng, rất mềm, những giọt nước rơi xuống cổ gàng khiến cô càng xinh đẹp hơn, cực kỳ động lòng người.

Lục Kiến Thành nhìn cô, chỉ cảm thấy trên người ngày càng nóng, yết hầu không khống chế nổi mà liên tục chuyển động lên xuống, sóng ngầm trong lòng dần trở nên cuồn cuộn.

Tuy rằng đã sớm lường trước được rồi, chỉ là đang phải cố gắng để bản thân giữ bình tĩnh, nhưng vào giây phút này, tất cả cảm lúc lập tức đạt tới điểm cao nhất.

Mắt của anh, nóng lên rồi.

Trong lòng, nóng lên rồi.

Thân thể thì càng nóng hơn nữa.

Đặt ly nước xuống, Nam Khuê hít một hơi thật sâu: “Cảm ơn nhé!”

“Còn muốn uống không?” Lục Kiến Thành hỏi, hai mắt trở nên sâu thẳm.

“Không uống nữa.”

Nghe được câu trả lời của cô, Lục Kiến Thành lập tức nắm lấy tay cô, vội vàng đi lên lầu.

“Lục Kiến Thành, anh làm gì vậy?”

Anh bước rất nhanh, khiến Nam Khuê có chút không theo kịp.

Hơn nữa, cô hoàn toàn không đoán được anh đột nhiên kéo cô lên tầng để làm gì.

“Anh đi chậm chút, TV còn chưa tắt.” Nam Khuê nói.

Lục Kiến Thành hô một tiếng, TV ngay lập tức được tắt.

Vừa vào đến phòng ngủ, Lục Kiến Thành liền đóng cửa lại, sau đó nắm tay cô ấn vào cửa.

Đôi mắt đen của anh sâu thẳm nhìn Nam Khuê.

“Anh hơi khát.”

“Vậy, em đi rót nước cho anh.”

“Không cần đâu.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi