Chương 308
Lúc xe dừng ở bên ngoài nhà hàng, bên ngoài đã mưa to như trút nước, hạt mưa lớn như hạt đậu điên cuồng rơi xuống xe.
Vì nhà hàng không có hầm gửi xe nên họ chỉ có thể đi từ ngoài vào.
Nam Khuê đang định mở cửa xe đi xuống thì Lục Kiến Thành nói: “Em đợi một chút.”
Một giây sau, anh xuống xe lấy ô, sau khi chuẩn bị xong mọi thứ mới đưa tay nắm lấy tay Nam Khuê: “Đi thôi.”
“Cảm ơn!”
Nói cảm ơn xong, vẻ mặt Nam Khuê vẫn bình thản như cũ.
Bây giờ cô đã không còn là thiếu nữ ngây thơ năm đó nữa rồi.
Cô cũng đã qua tuổi được anh cho một viên đường thì có thể chìm đắm trong sự ngọt ngào cả mùa hè nữa rồi.
Có thể do đã nhận quá nhiều tổn thương, cũng có thể do sự đau khổ trong lòng quá lớn nên Nam Khuê đột nhiên phát hiện ra rằng những thứ “ngọt ngào” này căn bản không che lấp được sự tổn thương trong lòng cô.
Lòng của cô vẫn rất rất lạnh, cũng rất rất đau.
Đến tầng hai, họ vào một căn phòng VIP.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, hương lan quanh quẩn chóp mũi, nhìn qua cửa sổ có thể thấy vườn hoa nhỏ phía dưới, cũng có thể nghe tiếng mưa rơi bên ngoài.
Họ vừa vào, quản lí đã đi theo vào phía sau, rất cung kính nói: “Tổng giám đốc Lục, bây giờ đã có thể mang thức ăn lên rồi sao?”
“Em đói chưa?” Lục Kiến Thành hỏi Nam Khuê.
“Sao cũng được, tùy anh quyết định.” Được, bây giờ mang lên đi.”
Một bàn đồ ăn tinh xảo nhanh chóng được bày lên, mỗi một món đều vô cùng tinh tế.
Đúng lúc này trong sảnh lớn ở tầng hai vang lên một giai điệu quen thuộc, là tiếng dương cầm, hơn nữa còn là mấy bài mà cô thích.
Nam Khuê không phải người ngốc, nhìn thoáng qua cô cũng biết đây là gì.
Những thứ này đều do anh cho người chuẩn bị.
Đúng lúc này đèn trong phòng phụt tắt.
Nam Khuê còn tưởng rằng mất điện, một giây sau, một chiếc bánh gato xinh đẹp được mang đến, tay Lục Kiến Thành ôm một bó hoa hồng, nhẹ nhàng từ từ đi về phía cô: “Khuê Khuê, sinh nhật vui vẻ!”
Lúc này đáng lẽ cô nên bình lặng như nước.
Cũng không hiểu sao, trái tim cô vẫn mềm thành một vũng nước, cảm thấy mềm mại đến phiền lòng.
“Anh…”
Ngữ khí đã để lộ tâm trạng của cô.
“Anh nhớ sao?” Giọng của cô không nhịn được mà run rẩy.
“Đương nhiên anh vẫn luôn nhớ kỹ, đây đều là những thứ anh đã chuẩn bị từ trước.” Lục Kiến Thành nói.
Kết hôn hai năm, anh không phải không quan tâm đến sinh nhật cô, nhưng lần nào cũng đều chuẩn bị một cách máy móc, ngay cả bánh sinh nhật hay quà sinh nhật cũng là do Lâm Tiêu chọn, Lâm Tiêu đưa tặng.
Mà lần này là anh tự mình chuẩn bị sinh nhật cho cô.