Chương 309
Nhưng đối với Nam Khuê mà nói, sự cảm động, sự vui vẻ này đến quá muộn.
Đúng vậy, muộn, trái tim cô đã không còn dám có bất kỳ sự mong chờ gì từ anh nữa rồi.
Thậm chí lúc Lục Kiến Thành đặt dây chuyền và khuyên tai ở trước mặt cô, cô cũng vô cùng bình tĩnh.
“Anh giúp em đeo.” Anh nói.
Nam Khuê không đồng ý, cũng không từ chối.
Nhưng cho dù như vậy, Lục Kiến Thành vẫn dịu dàng bận trước bận sau vì cô như cũ.
Nếu như không có cuộc điện thoại kia, Nam Khuê nghĩ, có lẽ chưa đến kết thúc, trái tim cô sẽ không còn giá lạnh nữa, trái tim cô vẫn sẽ mềm mại.
Nhưng đâu ai biết trước điều gì, bạn vĩnh viễn không thể biết một giây sau sẽ xảy ra chuyện gì.
Khi tất cả đồ ăn đều được mang lên, lúc bọn họ cầm đũa chuẩn bị ăn cơm, đột nhiên điện thoại di động của Lục Kiến Thành vang lên.
Nam Khuê cũng không dừng động tác trên tay lại, cô vẫn gắp đồ ăn như cũ, nhẹ nhàng, từ từ ăn.
Đồ ăn rất ngon, chỉ là trái tim cô đã sớm không còn đặt trên đồ ăn nữa.
Lúc này những thứ cô ăn có vị không khác gì sáp nến.
Người gọi điện cho Lục Kiến Thành, là Phương Thanh Liên.
Không biết đối phương nói gì, nhưng lông mày Lục Kiến Thành vẫn luôn nhíu chặt.
Anh nhếch môi, không khí quanh người lập tức lạnh như băng, rõ ràng chẳng nói một câu nhưng lại có thể khiến người khác sợ đến mức không dám lên tiếng.
Cuối cùng, anh cúp điện thoại.
Lục Kiến Thành hơi hé miệng, có chút khó khăn nhìn về phía Nam Khuê.
Anh do dự, đang muốn lên tiếng nói thì Nam Khuê đã nói trước: “Phương Thanh Liên sao, để tôi đoán một chút, có phải lần này cô ta lại gặp nguy hiểm gì không? Hơn nữa không phải anh thì không được.”
“Đúng.” Lục Kiến Thành gật đầu.
Nghe được đáp án của anh, đôi đũa trong tay Nam Khuê dừng lại.
Mắt đẹp hơi nâng lên, cô không khỏi cười châm chọc: “Quả nhiên, chỉ có chiêu này thôi sao, cô Phương dùng mãi cũng không biết chán, còn tôi nhìn đến phát phiền, có thể nghĩ ra trò mới hay không?”
“Nam Khuê, lần này không như vậy.”
“Lần nào anh cũng nói không phải, lúc chúng ta kết hôn, cô ta tai nạn xe cộ, lần trước thì tự sát, lần này thì sao, bị bắt cóc?”
“Thanh Liên đúng là bị bắt cóc.” Lục Kiến Thành nhìn cô, nghiêm túc trả lời.
“Ha…” Nam Khuê cười, vén tóc ra sau tai: “Trải nghiệm của cô ta cũng thật khác người, chuyện gì xấu cô ta cũng có thể gặp được, Lục Kiến Thành, anh có từng nghĩ rằng, thật ra nhiều lần xảy ra chuyện như vậy nhưng không có lần nào là thật mà đều là giả không?”
“Tất cả mọi chuyện đều do cô ta tự biên tự diễn, cô ta chưa từng bị tai nạn xe cộ, cũng sẽ không tự sát, cũng không bị bắt cóc, cô ta chỉ muốn anh bỏ rơi tôi để đến với cô ta mà thôi.”
“Chuyện này không thể coi thường được, anh không muốn đoán mò.” Lục Kiến Thành nghiêm túc nói.
“Nếu tôi đoán không lầm, dù tối nay có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì anh cũng sẽ đi cứu cô ta, đã vậy thì Lục Kiến Thành, anh đi đi.”
“Cái gì?”
Nghe vậy, Lục Kiến Thành khó tin ngẩng đầu.