CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 388

“Ly hôn cũng tốt, mày có thể bắt đầu cuộc sống mới của mình, nói không chừng sau này có thể gặp được một người thật sự yêu mày.”

Cho dù cứ như vậy nói với bản thân, không thể ngăn chặn nỗi đau trong lòng cô.

Lúc đến đại sảnh, trên mặt Nam Khuê đã khôi phục lại vẻ bình thường, bình tĩnh giống như không xảy ra gì cả.

Lục Kiến Thành đứng ở cửa chờ cô, thấy cô đi ra, chủ động đi tới.

“Anh mời em ăn cơm tối.”

“Cùng nhau ăn cơm tối đi!”

Hai người nhìn đối phương, gần như nói cùng nhau.

Hai người vừa ra khỏi cổng cục dân chính, đột nhiên, một chiếc xe máy nhanh chóng chạy ra ở bên trái.

“Nam Khuê, cẩn thận.” Trái tim Lục Kiến Thành như lỡ một nhịp, hét lớn.

Đồng thời vội chạy chạy tới, không chút suy nghĩ, kéo Nam Khuê vào trong ngực, một tay anh ôm eo cô, một tay che đầu cô.

“A…” Nam Khuê cũng bị dọa sợ, hét lên.

Đột nhiên, ầm một tiếng, chiếc xe máy trước mắt ngã mạnh xuống đất, người đàn ông trên xe lăn lộn, cũng ngã mạnh xuống đất, đau đến rên rỉ.

Giây phút kia, mọi thứ xung quanh như dừng lại.

Nam Khuê trốn trong lòng Lục Kiến Thành, chỉ có thể nghe thấy tiếng tim anh đập thình thịch… điên cuồng nhảy không ngừng.

“Có bị thương chỗ nào không?” Mãi đến lúc này, Lục Kiến Thành mới thở hổn hển, nhìn về phía người trong ngực dịu dàng hỏi.

“Tôi còn ổn, không có bị thương, còn anh thì sao?” Nam Khuê hỏi.

Vừa dứt lời, chỉ thấy Lục Kiến Thành buông cô ra, lao thẳng về phía người đàn ông đang ngã trên đất.

Anh bước đến, trực tiếp xách người đàn ông lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chạy nhanh như vậy để làm gì? Hả…? Mày không muốn sống nữa à.”

“Mày có biết suýt chút nữa đụng phải vợ tao không?”

Anh lớn tiếng gầm lên, hai tay nắm thành quyền, thấy sắp đấm người.

Nam Khuê hoảng sợ, vội vàng chạy tới ngăn lại: “Lục Kiến Thành, anh bình tĩnh một chút!”

“Chạy xe quá tốc độ có thể đụng chết người, hôm nay tao nhất định phải dạy dỗ mày một trận, để cho mày có một bài học tốt.”

Chỉ cần nghĩ đến Nam Khuê vừa rồi suýt chút nữa bị tên này đụng phải, trong lòng anh lập tức tức giận, căn bản không bình tĩnh được.

Nếu như không phải anh vừa hay ở bên cạnh cô, nếu như không phải anh cứu cô kịp?

Hậu quả quả thực không dám tưởng tượng.

Nam Khuê không muốn anh phạm sai lầm, càng không muốn anh phạm sai lầm vì mình. Cô đưa tay, vội vàng kéo cánh tay Lục Kiến Thành, giọng nói dịu dàng khuyên nhủ: “Giao cho cảnh sát là được rồi, anh không cần phải tự mình động thủ.”

Một khi anh động thủ đánh người trước, nếu như chuyện này bị lộ ra, cho dù anh có lý cũng thành vô lý.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi