CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 389

Anh điều hành một công ty lớn như vậy, nhất cử nhất động đều là điểm chú ý, nếu bởi vì một chuyện nhỏ như vậy ảnh hưởng đến anh, thì quá không đáng.

“Đúng vậy, anh trai, tôi sai rồi, anh đừng tức giận, tha cho tôi đi!”

“Anh xem, tôi cũng bị thương, anh yên tâm, sau này tôi nhất định sẽ tuân thủ quy định giao thông, tuyệt đối không lái xe quá tốc độ nữa.” Người đàn ông cũng vội vàng cầu xin tha thứ.

Lúc này Lục Kiến Thành mới thở phất ra, buông nắm đấm ra.

Quen biết lâu như vậy, Lục Kiến Thành vẫn luôn nho nhã nhẹ nhàng, cho dù nổi giận, cũng là kiểu văn minh, đa số là dùng ánh mắt và khí thế làm cho đối phương khuất phục.

Xông thẳng lên muốn đấm như bây giờ, đây là lần đầu tiên Nam Khuê nhìn thấy.

Không biết là vì kích động hay là vì cái gì, cô nhớ rõ trong miệng anh vừa gọi “vợ”.

Nhưng thật ra bọn họ đã ly hôn, cô cũng không còn là vợ anh nữa.

Cho nên, anh vừa rồi xúc động như thế, thậm chí còn muốn đánh người, đều là bởi vì cô sao?

Vì cô?

Suy nghĩ này làm cho trong lòng có có chút chua xót.

Đột nhiên, cô phát hiện cánh tay Lục Kiến Thành bị thương, da bị cọ rách, đang chảy máu.

Tuy rằng máu chảy ra không nhiều lắm, nhưng diện tích bị thương tương đối rộng, gần như toàn bộ cánh tay đều là vết thương.

“Anh bị thương rồi, lên xe, tôi xử lý giúp anh.” Nam Khuê sốt ruột nói.

Anh vì bảo vệ cô mà bị thương, cô tự nhiên sẽ lo lắng.

Hơn nữa, cho dù không phải bị thương vì cô, chỉ cần cô nhìn thấy, cũng sẽ lo lắng, cũng sẽ đau lòng.

“Không vội, chờ cảnh sát đến dẫn tên này đi đã.”

Cứ như vậy, mãi cho đến khi chàng thanh niên trẻ trên mặt đất bị cảnh sát dẫn đi, Nam Khuê và Lục Kiến Thành mới rời đi.

Đến bãi đậu xe, Nam Khuê nhanh chóng tìm hộp thuốc.

Lục Kiến Thành đang ngồi ở hàng ghế sau, vị trí khá rộng rãi, Nam Khuê cầm đồ đi vào.

“Có đau không?” Cô hỏi.

Thật ra vết thương này đối với Lục Kiến Thành chỉ là chuyện nhỏ, nhưng thấy cô cúi đầu, vẻ mặt nghiêm túc, vẻ mặt sốt ruột, anh bỗng nhiên đổi chủ ý: “Có chút.”

Đồng thời, nhíu mày lại.

“Anh nhịn một chút, tôi sẽ nhẹ tay.”

Nam Khuê vừa xử lý vết thương trên cánh tay anh, vừa dịu dàng an ủi.

An ủi như thế, Lục Kiến Thành rất được hưởng thụ, anh yên lặng ngồi đó, để cho Nam Khuê rửa sạch vết thương cho anh, sau đó bôi thuốc.

Lúc bôi thuốc, trên cánh tay ngay lập tức truyền đến một cơn đau nhức bỏng rát. Lục Kiến Thành lập tức nhíu mày, hít một hơi lạnh.

“Vết thương của anh bị rách da, thuốc này mới bôi lên sẽ có chút đau, nhưng hiệu quả rất tốt, anh nhịn chút.”

Nam Khuê nhẹ nhàng an ủi, vừa nói, vừa đưa tay nhẹ nhàng quạt thuốc mới trên cánh tay Lục Kiến Thành, đồng thời nhẹ nhàng thổi.

Cô cúi đầu, nghiêm túc và cẩn thận.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi