CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 441

“Cực kỳ ghét, anh như thể khúc gỗ vậy, ngốc chết đi được.”

Nam Khuê vừa nói vừa lấy tay chỉ vào ngực Lục Kiến Thành, nhẹ nhàng ấn từng cái.

Mặc dù cô đang say rượu, nhưng mà điều này hoàn toàn không làm ảnh hưởng đến nhan sắc của cô, ngược lại còn đáng yêu hơn ngày thường khiến người ta rung động.

Đặc biệt là khi bị hơi nóng trong phòng tắm làm gương mặt ửng hồng, đôi môi đỏ mọng như quả cherry non, càng để lộ ra nét dễ thương.

Lục Kiến Thành đứng đó, bất động, cũng chẳng lùi lại, để mặc cho Nam Khuê dùng tay ấn vào ngực mình một cách tùy tiện.

Nam Khuê ấn một lúc, chợt dừng lại.

Nghĩ đến điều gì đó, cô lại đưa tay ấn hai cái.

Cuối cùng, cô vừa cười một cách mơ hồ vừa hỏi: “Lục Kiến Thành, anh như biến thành một người khác vậy, sao anh lại không tránh đi?”

“Tại sao phải tránh?” Anh nói.

Nam Khuê chớp chớp mắt.

Dường như nghĩ đến điều gì đó, đôi mắt của cô lộ ra ý cười đầy tinh ranh.

Bất thình lình, cô đưa tay hất nước trong bồn tắm, toàn bộ đều bắn lên người Lục Kiến Thành.

Lục Kiến Thành không lường trước, đến lúc phản ứng lại, thì đã bị Nam Khuê hất nước lên người mấy lần rồi.

Thấy cả người anh bị ướt, ngay cả đầu tóc cũng ướt, nước trên tóc nhỏ xuống từng giọt, Nam Khuê cười một cách sảng khoái: “Vì không tránh sẽ bị ướt!”

Đã rất lâu rồi, anh không nhìn thấy cô cười vui vẻ đến vậy.

Khoảnh khắc đó, trái tim Lục Kiến Thành như mềm nhũn.

Anh không những không lùi lại, mà còn tiến thêm một bước.

Anh vươn tay ra, đôi tay dài và trắng nhẹ nhàng xoa tóc Nam Khuê, cưng chiều nói: “Hất nước lên người anh vui lắm sao?”

Nam Khuê gật đầu, cười ngây ngốc: “Vui lắm.”

Nói rồi, cô đột nhiên đứng dậy khỏi bồn tắm, tay lại chọc chọc vào ngực anh, phàn nàn đầy bất mãn.

“Anh biết không? Khi tôi quen anh, anh lúc nào cũng nho nhã ấm áp, mang dáng vẻ của một người con trai đầy dịu dàng, giống như bông hoa trên cao kia, khiến người khác không dám trèo cao để hái.”

“Nhưng mà bây giờ…” Nam Khuê lại ấn mạnh vào người anh, tiếp tục nói: “Anh xem, anh cũng rất chán nản, cũng chỉ là một người bình thường như tôi mà thôi.”

“Lục Kiến Thành, anh biết không? Thực ra tôi không hề thích anh như thế này, chúng ta như người của hai thế giới, lúc tôi gả cho anh, ngoài ông nội ra, gần như chẳng còn ai chúc phúc cho tôi, đặc biệt là những người bên cạnh anh, bọn họ đều cảm thấy tôi là người trèo cao, đều cho rằng tôi ham vinh hoa phú quý.”

“Vậy còn em cảm thấy như thế nào?” Lục Kiến Thành nhướn mày hỏi.

Nam Khuê nghiêng đầu nghĩ ngợi, sau đó nói: “Tôi cảm thấy bọn họ nói rất đúng!”

“Đúng là tôi đã tự mơ mộng hão huyền rồi, luôn ảo tưởng mình là công chúa, sẽ có hoàng tử đến cứu, nhưng thật ra đến cả một kỵ sĩ cũng chẳng có, bọn họ nói rất đúng, chúng ta đúng là người của hai thế giới.”

“Cho nên là, thế giới của hai chúng ta không dễ dàng gì chia tách, tại sao anh không tránh xa tôi ra, lại cứ khăng khăng đến đây làm phiền tôi, làm trái tim tôi rung động.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi