CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 442

Nam Khuê vừa nói vừa cảm thấy chua xót trong lòng.

Giọt nước mắt rơi xuống lách tách, cô muốn đưa tay lên lau đi, lại phát hiện ra mình đang mặc áo tay ngắn, không có ống tay để lau.

Trong phút chốc, ánh mắt liếc tới chiếc áo trên người Lục Kiến Thành.

“Anh lại đây một lát!” Đột nhiên, cô nhìn Lục Kiến Thành rồi nói.

“Để làm gì?” Lục Kiến Thành không mấy vui vẻ đáp: “Vừa rồi không phải em còn bảo anh tránh xa em một chút sao?”

Mặc dù miệng nói vậy nhưng mà cơ thể vẫn rất thành thật, đã bước về phía trước, cách Nam Khuê rất gần.

Nam Khuê lại đưa tay ra chỉ: “Xa quá, anh lại gần hơn nữa đi.”

Lục Kiến Thành lại bước đến gần hơn, lần này, anh đã trực tiếp đứng bên cạnh bồn tắm.

Nam Khuê không nghĩ nhiều, liền kéo áo anh rồi bắt đầu lau nước mắt.

Trong chốc lát, gương mặt Lục Kiến Thành trở nên lạnh băng.

Anh còn tưởng cô muốn anh lại gần để làm gì chứ?

Kết quả, lại chỉ là dùng áo anh để lau nước mũi?

“Nam Khuê…” Lục Kiến Thành hét lớn.

Nam Khuê lập tức ngẩng đầu, khốn khổ nhìn anh: “Ai bảo anh cứ đòi đưa tôi về, nếu đã đưa về thì phải có trách nhiệm với tôi chứ.”

“Vậy em muốn anh chịu trách nhiệm thế nào đây?” Lục Kiến Thành hỏi, đôi mắt đen láy từ từ tối lại.

Nam Khuê cầm lấy vòi nước, điên cuồng xịt vào Lục Kiến Thành.

Trong phút chốc, quần áo của Lục Kiến Thành đều ướt sũng, nước trên người như chảy thành sông.

Nam Khuê mãn nguyện nói: “Đương nhiên là chịu trách nhiệm khiến tôi vui vẻ rồi.”

“Càng ngày càng nghịch rồi.”

Anh quở trách rồi gõ vào đầu cô, nhưng mà trong lời nói tràn ngập sự nuông chiều.

“Đúng thế, tôi chính là một người nghịch ngợm, còn nữa, Lục Kiến Thành, tôi sẽ nói cho anh biết một bí mật.” Bỗng nhiên, Nam Khuê đặt tay lên môi, nói một cách thần bí.

“Bí mật gì?”

“Tôi ấy, trước đây đều là giả vờ.” Nam Khuê nói: “Thực ra, tôi không hề thông minh lanh lợi, cũng không nghe lời, tôi rất là hung dữ, anh bị tôi lừa rồi.”

Nói xong, Nam Khuê cố ý để hai tay lên miệng làm biểu cảm hung dữ, lại bất thình lình mở miệng, nhe răng ra, làm ra dáng vẻ tàn ác.

Nhưng mà ánh mắt của Lục Kiến Thành lại rất bình tĩnh, không hề bị cô dọa sợ, cô lại cảm thấy chẳng thú vị gì cả.

“Anh không bất ngờ về bí mật này sao?” Nam Khuê hỏi.

Lục Kiến Thành không hề để ý đến cô, nếu như lúc nãy, anh còn nghi ngờ Nam Khuê có say thật không, hay chỉ là giả vờ say?

Nhưng bây giờ, anh đã vô cùng chắc chắn là cô say thật.

Cho nên mới nói nhảm, cứ nói lảm nhảm không ngớt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi