CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 443

Không chỉ vậy, người cũng như đứa trẻ, ngây ngô đáng yêu.

“Aiyaaa, Lục Kiến Thành, anh đúng là không dễ thương gì cả, chẳng thú vị chút nào.” Nam Khuê bất mãn bĩu môi nhìn anh.

“Hay là, tôi kể chuyện cười cho anh nghe nhé, có một con hươu đực, đang đi trên đường, càng đi càng nhanh, cuối cùng nó biến thành đường cao tốc!!” (đồng âm /lù/ giữa hươu và đường)

Lục Kiến Thành đứng đó chẳng cười.

Nam Khuê không hài lòng, cô không tin là anh không cười.

“Chuyện này không buồn cười sao? Vậy để tôi nghĩ đã, tôi sẽ kể một câu chuyện khác, có hai quả cà chua đang đi qua đường, một chiếc ô tô đi ngang qua, một quả không né kịp bị đè bẹp dí, quả còn lại chỉ vào quả bị cán cười lớn: hahaha, sốt cà chua, sốt cà chua…”

Nam Khuê kể xong, liền cười haha.

Nhưng mà, vẻ mặt Lục Kiến Thành vẫn lãnh đạm y như cũ, không chút biểu cảm.

Gương mặt của anh, y hệt lúc nãy, như chết rồi vậy.

Đừng nói cười, thậm chí một chút biểu cảm cũng chẳng có.

Lần này, Nam Khuê cuối cùng đã tức giận rồi.

Cô đứng dậy, chẳng thèm suy nghĩ, trực tiếp đặt tay lên mặt Lục Kiến Thành, làm ra biểu cảm cười cho anh.

Lần này, Lục Kiến Thành cuối cùng cũng cười khổ một chút.

Nhưng mà nụ cười đó, còn khó coi hơn cả khóc.

Nam Khuê cũng cảm thấy khó coi.

Cô bỏ tay xuống, quay trở lại bồn tắm, đầu tựa vào bên thành bồn tắm.

Lần này, cô nhìn về phía Lục Kiến Thành, đôi mắt đột nhiên trở nên nghiêm túc trở lại: “Hay là, tôi lại kể cho anh nghe một câu chuyện cười khác, chuyện này không phải tôi tìm được trên mạng, mà là tự tôi sáng tác, thực sự rất buồn cười, tôi đảm bảo anh sẽ cười cho xem.”

Đôi mi rung nhẹ, Nam Khuê nhắm mắt lại, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi: “Tôi từng ngu ngốc yêu một người suốt mười năm, người đó chính là người chung chăn gối với tôi, là chồng của tôi, nhưng mà anh ta lại không hay biết, như người mất trí nhớ vậy.”

“Anh nói xem, đây có phải là chuyện rất buồn cười không.”

Nam Khuê nói xong, cả phòng tắm bỗng chốc im lặng, thậm chí có thể nghe rõ tiếng nước chảy.

Nhưng mà, một giây, hai giây, mười giây……

Cô đợi và chờ, đã rất nhiều phút trôi qua, mà chẳng nghe thấy bất kỳ lời hồi đáp nào.

Mở mắt ra, khi thấy anh không có trong phòng tắm mà đã rời đi, Nam Khuê chỉ biết cười khổ.

Quả nhiên là một trò cười mà!

Ngay cả khi cô nói ra, người ta cũng không muốn nghe!

Nam Khuê ơi là Nam Khuê, mày thật là thất bại mà.

Lục Kiến Thành lại bước vào trong phòng tắm một lần nữa, nhìn thấy cô đang dựa vào thành bồn tắm, hai cánh tay rũ xuống, cong môi nở một nụ cười.

Nhìn thấy anh đi vào, Nam Khuê lười biếng chuyển động đôi mắt, di chuyển uể oải dời tầm mắt, đáy mắt hiện lên vẻ ma mị: “Xem ra, anh thật sự không có hứng thú với chuyện cười của tôi, được thôi, sau này tôi không kể nữa là được chứ gì.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi