CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 444

Lục Kiến Thành cẩn thận đặt bộ đồ ngủ xuống, sau đó nói: “Em tắm trước đi đã, anh đợi em ở bên ngoài.”

Nam Khuê cũng chẳng trả lời anh, chỉ dựa vào thành bồn tắm mà cười: “Lục Kiến Thành, anh là đồ ngốc à? Tôi say rồi, đứng còn không vững thì sao có thể tắm được?”

“Tôi cần anh giúp tôi tắm.”

Cô nói xong, không khí xung quanh như chững lại.

Lục Kiến Thành không tin nổi vào tai mình mà nhìn cô: “Em nói cái gì?”

“Nếu không muốn thì thôi vậy.” Nam Khuê bĩu môi.

Lúc đó, Lục Kiến Thành nhìn cô, cổ họng cuộn trào dữ dội, đương nhiên là anh muốn, nhưng anh không muốn khiến cô tủi thân.

“Thôi bỏ đi, anh ra ngoài đi!” Nam Khuê giơ tay chỉ ra phía cửa.

Đột nhiên, Lục Kiến Thành cất tiếng nói: “Anh muốn chứ.”

“Nhưng mà tôi không muốn nữa.” Nam Khuê cười nói.

Không có chuyện gì cả, cô chỉ là trong lòng cảm thấy không vui, nên muốn trêu chọc anh một chút thôi.

Có như vậy, trong lòng cô mới hết khó chịu.

Cánh cửa đóng lại, Nam Khuê đang ngồi trong bồn tắm thì đột nhiên, cô lấy tay che mắt, cúi đầu xuống ngụp sâu trong bồn tắm.

Cả người cô như được lực nước đẩy trôi nổi, ngay lúc đó, cô cảm nhận được sự nhẹ nhõm mà trước nay chưa từng có.

Dường như không còn mệt mỏi như thế nữa!

Tắm rửa xong, Nam Khuê mặc bộ đồ ngủ và đi ra ngoài.

Nhìn thấy hai má cô đỏ ửng, Lục Kiến Thành nghĩ rằng cô vẫn còn rất say nên có chút lo lắng.

Chỉ có điều, anh vừa đưa tay ra đã bị Nam Khuê tránh đi: “Tôi không sao, anh đi tắm đi!”

“Được.”

Khi Lục Kiến Thành ra khỏi phòng tắm, đèn trong phòng đã tối, lòng anh trống rỗng, có chút hoảng loạn, lúc đó, anh đột nhiên lo sợ cô sẽ tự mình rời đi.

Cho đến khi nhìn thấy đèn tường và đèn bàn bên cạnh còn sáng, Nam Khuê đang cuộn người trên ghế sofa, đắp chăn, anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng mà, khi anh bước lại gần, vẻ mặt của Lục Kiến Thành lại trầm xuống.

Nam Khuê một tay buông thõng trên ghế sô pha, một tay lắc chiếc ly, trong ly đổ đầy rượu vang.

Lại nhìn chai rượu vang trên bàn, đã uống vơi một phần ba rồi.

“Sao lại uống nữa rồi?” Lục Kiến Thành nhíu mày.

“Ngủ không được nên uống một chút cho dễ ngủ.”

Vừa nói xong, cô cười xinh xắn: “Anh có ngủ được không? Hay là anh cũng lại uống một chút, dù sao một mình tôi uống cũng không có gì thú vị.”

“Đừng uống nữa, hôm nay em đã uống đủ rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi