Chương 459
Có thể là do tốc độ quá nhanh, cô không cẩn thận bị vướng chân, lảo đảo một chút, suýt nữa là ngã trên mặt đất.
Lục Kiến Thành tay mắt lanh lẹ, lập tức vươn tay đỡ lấy vòng eo mảnh khảnh của cô.
Nhưng mà khoảng cách giữa sô pha và bàn cà phê hơi hẹp, Lục Kiến Thành vốn đã cao, một chân lại không bước ra, vì vậy anh cũng nghiêng người về phía trước.
Cuối cùng, cả hai cùng lúc ngã xuống ghế sofa.
Điều bất ngờ hơn nữa là môi hai người lại vô ý chạm vào nhau.
Ngay lúc đó, không khí như đột ngột ngừng lại.
Xung quanh hai người đều là hơi thở của nhau.
Hô hấp của ai cũng đều dồn dập, nóng bỏng.
Hai đôi môi áp vào nhau, hệt như trái tim của hai người, háo hức và nóng bỏng.
Đầu óc Nam Khuê trở nên trống rỗng, cô chớp mắt, tim đập kịch liệt.
Bởi vì hai người cách nhau quá gần, cô có thể nhìn rõ khuôn mặt anh tuấn, lông mày rậm và thậm chí là hàng lông mi của anh.
Nhưng cũng chính lúc này, Nam Khuê mới phát hiện ra một sự thật khủng khiếp.
Cô không có quên.
Cô vẫn rất nhớ nó.
Trước kia, có người nói, nếu thích một ai đó rồi thì ánh mắt dành cho người đó sẽ không thể che giấu được.
Bây giờ, Nam Khuê cảm thấy rằng kỉ niệm là một chất độc, một loại thuốc, và nó gần như không thể khống chế được.
Mấy ngày nay, cô luôn nghĩ rằng mình đã quên, và cô tuyệt vọng tự nói với bản thân rằng hãy quên đi mọi thứ và bắt đầu lại.
Nhưng lúc này cô mới nhận ra rằng mọi thứ đều là sự lừa dối của chính mình.
Ngực cô, ê ẩm, chua xót.
Nam Khuê khẽ mấp máy môi, vừa định rời đi, đột nhiên sau gáy cô bị một bàn tay đè xuống, ngay sau đó, Lục Kiến Thành hôn cô, nụ hôn vừa bá đạo vừa kịch liệt.
Tay anh đang siết chặt eo cô, hai người dính chặt trên ghế sô pha, Nam Khuê thậm chí còn không có cơ hội thoát ra.
Một nụ hôn quá mức nóng bỏng, cô suýt chút đã không chịu được.
Vì vừa tắm rửa xong, trên người Lục Kiến Thành vẫn còn mùi sữa tắm tươi mát, Nam Khuê cảm thấy mùi hương này rất dễ chịu.
Cô không biết mình làm sao nữa nữa?
Rõ ràng là nên tức giận, anh hôn cô mà không được sự đồng ý của cô.
Nhưng lúc này, cô phát hiện mình giống như một con cá mắc cạn, cũng nhớ anh đến phát điên.
“Khuê Khuê…” Anh gọi đi gọi lại tên cô, thật dịu dàng, thật kiên nhẫn, giống như bảo bối trong lòng bàn tay.
Cô không có cách nào từ chối, cũng không có cách nào trốn tránh.
Cô quả thực đã sa vào sự dịu dàng và kỹ thuật tuyệt vời của anh.