CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 460

Cho đến giây phút cuối cùng, trong thâm tâm cô kêu lên hồi chuông thức tỉnh: Nam Khuê, tỉnh lại đi, mày nhất định phải thật lý trí.

Cô đưa tay đẩy anh ra.

Không màng đến vết thương ở chân, cô kéo quần áo trên người, cơ hồ muốn chạy trối chết.

Sau khi điên cuồng chạy về phòng, cô đóng cửa lại.

Đúng lúc này, điện thoại vang lên, đó là tin nhắn WeChat của Lục Kiến Thành.

“Khuê Khuê, anh không muốn nói xin lỗi, bởi vì anh thật sự muốn hôn em, không phải sự xúc động nhất thời, mà thật sự muốn hôn em.”

Nam Khuê không dám trả lời tin nhắn WeChat này, cũng không dám hỏi anh tại sao?

Cô sợ đáp án nhận được sẽ lại là đáp án đã lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần.

Hơn nữa, đàn ông khi hôn cũng có nhiều loại, bao gồm cả sự thương hại, bốc đồng và thèm khát …

Cô không dám mong đợi bất cứ điều gì, và cô không dám có bất kỳ suy nghĩ viển vông nào nữa.

Đêm nay, cả hai người đều ngủ rất muộn.

Ngày hôm sau, khi Nam Khuê rời giường và đi ra ngoài, Lục Kiến Thành đã không còn trên ghế sô pha, anh đang bận rộn trong phòng bếp.

Một mùi hương thoang thoảng từ bên trong tỏa ra.

Đột nhiên, chuông cửa vang lên.

Nam Khuê ra mở cửa.

Khi nhìn thấy người đứng ngoài cửa là Chu Tiễn Nam, cô sững sờ một lúc mới định thần lại: “Tiễn Nam, anh? Sao anh lại đến đây?”

“Tôi thấy em ở đây một mình, chân lại bị đau, có thể sẽ không tiện, tôi định đưa em bữa sáng rồi tiện đưa em đến bệnh.”

Chu Tiễn Nam bình tĩnh đáp.

Nam Khuê sờ sờ đầu, trong lòng cảm thấy hơi bất an.

Nghĩ đến cảnh Lục Kiến Thành đang ở bên trong, cô bỗng dưng không biết ứng phó thế nào.

“Tiễn Nam, cảm ơn anh, anh…” Anh có lòng quá.

Nam Khuê còn chưa kịp nói hết lời thì đột nhiên Lục Kiến Thành đã đi đến.

Giọng nói của anh lạnh như băng: “Cảnh sát bây giờ đều rảnh rỗi như vậy sao? Còn có thời gian rảnh để đưa bữa sáng cho người khác?”

Nhìn thấy Lục Kiến Thành, Chu Tiễn Nam cũng kinh ngạc.

Ngay sau đó anh mới hiểu rõ, hai người họ vốn dĩ là vợ chồng, Nam Khuê vì giận dỗi nên mới dọn ra đây thôi.

Bây giờ hai người đã làm hòa, ở cùng một chỗ là lẽ đương nhiên.

Đôi mắt sâu thẳm nhắm nghiền, Chu Tiễn Nam khéo léo đáp: “Bạn bè gặp khó khăn tôi cũng sẽ tới giúp một tay, nhưng bây giờ chồng em cũng đã ở đây rồi nên tôi cũng không làm phiền hai người nữa!”

Nói xong, Chu Tiễn Nam chuẩn bị rời đi.

Nhìn bữa sáng trong tay anh, Nam Khuê cảm động, lập tức ngăn lại: “Chờ đã…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi