Chương 538
Sau đó, cô ta lấy sim điện thoại ra và vứt trong phòng vệ sinh.
Đường phố lúc ba giờ sáng vắng lặng lạ thường.
Khi Lục Kiến Thành đưa Phương Thanh Liên ra ngoài, nhiệt độ cực thấp, gió cũng rít từng cơn.
Anh nhìn Phương Thanh Liên, cô ta chỉ mặc một chiếc váy dài đã co lại thành một cục, toàn thân phát run, gương mặt cũng trắng bệch không còn chút máu.
Cuối cùng không thể chịu được, anh đành cởi áo khoác ngoài đưa cho cô ta.
“Đi đường nào?” Lục Kiến Thành hỏi.
Bởi vì Phương Thanh Liên nói rằng nơi cô ta sống cách đây không xa, đi bộ mười mấy phút là tới, nên anh không lái xe.
“Bên phải, đi qua hai cột đèn giao thông, rẽ phải, đi qua thêm hai cột đèn giao thông nữa là tới.”
“Ừ.”
Hai người vừa đi được một lúc, thì đột nhiên, phía sau truyền đến loạt âm thanh ồn ào.
Ngay sau đó, chiếc xe máy vút qua hai người với tốc độ cao, phát ra âm thanh chói tai lại ồn ào.
Tình trạng này cũng thường thấy lúc nửa đêm, cho nên Lục Kiến Thành không để tâm, cứ nghĩ có người đua xe giữa đêm.
Tuy nhiên, sau hai phút, anh nhận ra rõ ràng có điều gì đó không đúng.
Tính cảnh giác nhạy bén khiến anh ngay lập tức ngửi thấy mùi nguy hiểm.
“Thanh Liên, lại đây.”
Sau khi hét lên một tiếng, Lục Kiến Thành lập tức kéo xe lăn của Phương Thanh Liên đến phía sau để chặn lại.
Quả nhiên, ngay sau đó, những chiếc xe máy đó như đã thỏa thuận từ trước, nhanh chóng bao vây xung quanh họ, vây thành một vòng tròn kín.
Lục Kiến Thành và Phương Thanh Liên bị bao quanh bởi nhiều lớp.
“Tổng giám đốc Lục, muốn đợi được cậu ra ngoài thực sự không dễ dàng gì, nếu không phải nhờ các anh em nằm vùng suốt đêm, e là thực sự bỏ lỡ cơ hội rồi.” Trong đám người, một người đàn ông mặt sẹo bước ra.
Lục Kiến Thành nhìn thấy anh ta, lập tức nheo mắt lại: “Là mày?”
“Sao nào? Tổng giám đốc Lục có bất ngờ không?”
“Mày còn dám xuất hiện trước mặt tao sao?”
“Ha…” Vừa nghe thấy thế người đàn ông lập tức ngẩng mặt lên trời cười lớn: “Tao biết, trong nước mày có thế lực khắp nơi, đi đâu cũng có một đám vệ sĩ đi theo bảo vệ, tao làm sao đối phó được với mày, nhưng ở đây thì khác, mày chỉ có một mình, mà tao thì có cả một nhóm.”
“Không ngờ tới chứ gì, tao lại bỏ gần tìm xa, tục ngữ nói rồi, quân tử báo thù, mười năm chưa muộn, không phải cuối cùng tao đã đợi được rồi sao?”
“Lục Kiến Thành, tao sẽ cho mày một cơ hội, chỉ cần bây giờ mày ngoan ngoãn cầu xin, quỳ xuống gọi tao một tiếng ông, tao sẽ tha cho mày.”
Bàng Hải cười xấu xa một cách điên cuồng, gương mặt biểu cảm ngày càng hung hăng vô cùng.