CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 539

“Dựa vào mày sao?” Lục Kiến Thành cười nhạt.

“Được, có khí phách đấy, vậy để tao xem đến lúc mạng mày không còn giữ được, khi cây gậy này đập vào người mày thì mày còn dương dương tự đắc được hay không?”

Bàng Hải cười khinh một tiếng, trực tiếp vẫy vẫy tay: “Anh em, lên cả đi.”

Ngay tức khắc, cái vòng tròn lớn ban nãy liền biến thành mấy cái vòng nhỏ, bọn họ bao quanh Lục Kiến Thành và Phương Thanh Liên thành ba vòng tròn.

Phương Thanh Liên co rúm người lại, kéo lấy cánh tay áo Lục Kiến Thành: “Kiến Thành, sao lại như vậy? Em sợ.”

“Không sao đâu.” Lục Kiến Thành an ủi nói.

Giương mắt lên, đôi mắt sắc lạnh nhìn Bàng Hải: “Đây là chuyện giữa chúng ta, mày không cần phải làm khó một người phụ nữ.”

Bàng Hải cười nhạt, sải bước về phía trước, huýt sáo.

Ngay sau đó, anh ta dừng lại bên cạnh Phương Thanh Liên.

Sau khi xem xét kỹ lưỡng vài phần, anh ta lại huýt sáo với nụ cười xấu xa, đưa tay nâng cằm Phương Thanh Liên lên, bắt cô nhìn anh ta: “Ngẩng đầu lên cho ông xem.”

“Kiến Thành…” Phương Thanh Liên sợ hãi hét lên, bởi vì quá hoảng sợ, giọng nói của cô đều như run lên.

“Buông cô ấy ra.” Lục Kiến Thành gừ giọng đầy lạnh lùng.

Bàng Hải chẳng những không buông tay ra mà còn cười ngạo nghễ hơn.

Lại nâng cằm Phương Thanh Liên lên, anh ta cúi xuống, ánh mắt rơi vào đôi chân khiếm khuyết của cô rồi chế nhạo: “Trông đẹp đấy, chân dài da dẻ lại mịn màng, đặc biệt là chân nhỏ cánh tay cũng nhỏ, nếu mà đặt lên người ông đây thì nhất định sẽ rất mê hồn.”

“Nhìn làn da này đi, thật sự rất trắng, ông đây đã được thưởng thức qua nhiều phụ nữ như vậy, nhưng chưa bao giờ thưởng qua hương vị này. Thật là đáng tiếc, một người đẹp như vậy mà lại là một kẻ tàn phế. Chậc chậc…”

Bởi vì sợ hãi, toàn thân Phương Thanh Liên run rẩy.

Lục Kiến Thành tiến lên, anh dùng một tay siết chặt cánh tay Bàng Hải, lạnh giọng cảnh cáo: “Bỏ tay ra, đừng có chạm vào cô ấy.”

“Chà, mới đó đã đau lòng rồi! Nếu tao nhớ không lầm thì ở trong nhà mày còn có một người vợ xinh đẹp, Lục Kiến Thành, mày thật là có số đào hoa, có người để ôm bên trái bên phải, lại còn toàn là chân dài xinh đẹp.”

“Tao cho mày một cơ hội, nếu mày chịu nhường người đẹp này cho anh em tao thưởng thức một chút, tao sẽ thả mày đi.”

“Tao nói lại lần nữa, bỏ cô ấy ra.”

Đôi mắt Lục Kiến Thành nhìn anh ta ta đầy chết chóc, hai tay nắm chặt, trên trán nổi lên gân xanh.

Bàng Hải lại chẳng quan tâm ngó ngàng tới anh, coi như không nghe thấy, vẫn cứ nắm lấy cánh tay của Phương Thanh Liên.

Không những thế, anh ta còn đưa tay ra vuốt ve má Phương Thanh Liên, vuốt xuống từng chút một, đột nhiên, anh ta nắm lấy cằm Phương Thanh Liên, giọng nói lạnh lẽo, tàn độc: “Người đẹp, lo lắng cho anh ta không?”

Phương Thanh Liên bị dọa sợ lập tức bật khóc, mạnh mẽ gật đầu: “Lo lo, cầu xin các anh, làm ơn hãy thả chúng tôi đi!”

“Ối, người đẹp đừng khóc, khóc như thế nhìn không xinh đâu, anh đây đau lòng lắm đấy.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi