CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 577

“Cho nên, anh bắt tôi, không hề có tác dụng.”

Nói xong những lời này, ngực Nam Khuê đập nhanh.

Cô biết rõ cô không có lối thoát.

Nếu như không thể tự mình cứu mình, cô chỉ có thể chờ chết.

Cho nên, cô phải dùng một ít kế sách, từng bước đẩy lùi phòng tuyến tâm lý của bọn họ.

Nếu như bọn họ ý thức được bắt cô không có tác dụng gì, ngược lại có lúc sẽ thành phiền toái, có thể thả cô thì sao?

Tuy rằng, chính Nam Khuê cũng biết khả năng này rất thấp.

Nhưng làm sao biết được nếu không thử xem sao?

Vừa rồi nói xong, cô đã rõ ràng cảm giác được người tên là “Anh Vũ” này, nội tâm có chút do dự và lây động.

Tuy nhiên, ngay khi cô có chút hy vọng.

Vũ Bằng đột nhiên xoay người, một gương mặt hung dữ, nhìn chằm chằm cô: “Cô gái, muốn chơi tâm lý với tôi, thì cô còn hơi non.”

“Tôi không quan tâm cô có ly hôn hay không, nhà họ Lục đưa tiền, tôi sẽ thả cô ra, nếu không muốn…”

Tay gã ra dấu như con dao “chém” vào cổ cô: “Ông đây sẽ trực tiếp giải quyết cô, không để xót lại gì, coi như là không có cái gì xảy ra.”

Nghe nói như vậy, trong lòng Nam Khuê thật sự hoảng sợ.

Con đường cô tự cứu mình duy nhất đã bị họ chặn lại.

Chẳng lẽ, cô thật sự chỉ có thể chờ chết ở chỗ này sao?

Đêm rất dài.

Nam Khuê bị mấy người này trói vào một cái cột, tay chân đều bị trói chặt.

Mặt đất rất lạnh.

Cô cứ ngồi trên mặt đất như vậy, toàn thân đều lạnh thấu đến cứng ngắc.

Sau gáy càng đau dữ dội, cô nhớ chỗ đó bị Đỗ Quốc Khôn dựt điện thoại nên đẩy đụng cạnh bàn trà.

Mặc dù không còn chảy máu, nhưng nó thực sự rất đau.

Giống như mỗi một lần lên cơn đau, đều có thể làm cho toàn bộ đầu cô nổ tung.

Khi cơn đau ập đến, cô tựa vào cột, hít thở từng hơi, thở hổn hển, cố gắng giảm bớt nỗi đau.

Cơn đau lại lần nữa ập đến.

Cô xoè tay ra, nắm chặt rơm rạ trên mặt đất.

Hai tay gần như đều cắm vào máu thịt, nhưng mà, đều không bằng nỗi đau đớn trên cơ thể.

Trên mặt cô đều là mồ hôi lạnh.

Mồ hôi ướt đẫm quần áo.

Không biết từ khi nào, một vầng trăng sáng hiện lên ở bên ngoài.

Nam Khuê nhìn, trong chốc lát đã ngây ngẩn cả người.

Thật là một ánh trăng sáng trong!

“Kiến Thành, anh nhìn xem, mặt trăng thật tròn thật lớn, chỗ anh có nhìn thấy nó không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi