CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 578

Nghĩ tới anh, trong lòng cô tràn đầy nỗi nhớ và không nỡ.

Và hối tiếc sâu sắc.

Hối hận vì đã không hỏi anh, người phụ nữ trong điện thoại là ai?

Hối hận vì đã không dũng cảm hơn, mạnh mẽ hơn.

Nếu đêm đó, cô hỏi, kết quả có thể khác không?

Kiến Thành, anh đã đi một tuần rồi, anh biết không, cô nhớ anh rất nhiều.

Kiến Thành, còn anh thì sao?

Anh có nhớ cô không?

Càng nghĩ Nam Khuê càng cảm thấy buồn.

Giống như có một dòng khí tắc ở ngực, vô cùng khó chịu.

Không nhớ lúc nào, Nam Khuê cuối cùng cũng ngủ thiếp đi.

Tuy nhiên, cô vừa bước vào giấc ngủ.

Đột nhiên, một chậu nước lạnh đổ lên đầu cô, trực tiếp tạt ước cả người cô.

Cái lạnh thấu xương khiến Nam Khuê lập tức tỉnh táo lại.

Cô nhâm răng và run rẩy: “Anh muốn làm gì?”

Vũ Bằng cười lạnh nhìn về phía cô: “Đã đến lúc chứng kiến kỳ tích, chúng ta cùng đi chứng kiến thôi, xem hôm nay chết hay là sống đây?”

“Không, tôi không đi.” Nam Khuê lập tức phản kháng.

Nhưng mà, sức lực của cô làm sao có thể so sánh với những người đó.

Chẳng bao lâu, Nam Khuê bị bọn họ đưa lên một đỉnh núi.

Đỉnh núi tương đối bằng phẳng, nhưng được bao quanh bởi những tảng đá kỳ lạ, rất dốc.

Phía sau là vực sâu, liếc mắt nhìn không thấy được điểm cuối, làm cho người nhìn một cái đã sợ hãi.

Họ đi lên như thể họ đang đi cáp treo.

“Kéo cô ta qua.”

Lúc này, Vũ Bằng ra lệnh, Nam Khuê bị kéo đến bên vách núi.

Gió thổi vù vù.

Áo cô tung bay, người thật sự đã sợ hãi đến toàn thân run rẩy, cô mím môi, lại ngay cả một câu cũng nói không nên lời.

Trái tim đập kịch liệt, giống như muốn nhảy ra khỏi cơ thể.

Cô cảm thấy cái chết ở bên cạnh, đang nắm lấy cánh tay của cô.

Nam Khuê thừa nhận, cô sợ.

Rất sợ.

Tuy rằng, mẹ đã sớm không còn ở bên cô, thế nhưng, cô vẫn lưu luyến thế gian này, lưu luyến sự dịu dàng của anh.

Nam Khuê không dám nhìn phía sau, cô nhắm mắt lại, tuân theo nội tâm, hét lớn: “Lục Kiến Thành…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi