CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 811

“Nhưng ngược lại tôi rất tò mò, người cô thích rốt cuộc là thần thánh phương nào mà có thể khiến cô kiên định như vậy, khiến cô không chút rung động trước quyền lợi và tiền tài.”

Nam Khuê ngẩng đầu nhìn anh, lần này ánh mắt cô vô cùng kiên định, đôi mắt trong sáng như một viên đá quý vậy.

“Cảm ơn lời khen của viện trưởng Quý, cả đời này tôi sẽ không cúi đầu trước cái gì, trong lòng tôi cũng có một thứ đáng giá để tôi cố gắng hết sức.”

“Đối với tôi mà nói, đó chính là tình yêu, mà anh ấy là tình cảm chân thành của tôi.”

“Thứ khác tôi không biết, nhưng trong lòng tôi, tình yêu, tình thân, tình bạn, những thứ này dù có nhiều tiền tài đến đâu cũng sẽ không đánh đổi được, tôi cũng sẽ không đổi.”

Quý Dạ Bạch nghe xong lập tức xoay lưng lại, sau đó chớp mắt thật mạnh.

Nhìn Nam Khuê lúc này, anh ấy lại nhớ đến những chuyện đau lòng ngày trước.

Anh ấy thậm chí còn nghĩ rằng, nếu như mối tình đầu ngày trước của anh ấy là người con gái như thế này thì có phải trong lòng anh ấy sẽ không có bóng ma, có phải anh ấy sẽ không sợ hãi tình yêu không?

Đáng tiếc cuộc sống không có hai chữ “nếu như”.

Thấy anh ấy xoay người, Nam Khuê cũng lập tức nghĩ đến gì đó, cô nhẹ nhàng nói: “Thật xin lỗi viện trưởng Quý, đụng phải chuyện anh không muốn nhắc đến rồi.”

Quý Dạ Bạch xoay người, mắt sắc tỉnh táo nhìn cô: “Không sao, cô là một cô gái tốt.”

“Nếu như không phải trái tim cô đã có người rồi thì tôi thật sự muốn thử một lần.”

Nam Khuê cố ý như không hiểu lần này.

“Vậy tôi xin phép đi trước.”

Nói xong Nam Khuê chuẩn bị rời đi.

Đột nhiên cô nghĩ đến gì đó rồi quay người lại: “Viện trưởng Quý, tôi có một yêu cầu quá đáng, có thể làm phiền anh chút không?”

“Cô nói đi.”

“Tôi cảm thấy mẹ anh thích tôi có khả năng không phải vì tôi.”

“Cô có ý gì?”

“Tôi nhớ rằng lúc bà ấy nghe thấy tên tôi có chút kinh ngạc và bất ngờ, cho nên tôi nghĩ bà ấy thích tôi có khả năng vì cái tên này, mà không phải vì tôi.”

“Nếu như có thể, anh tìm hiểm một chút được không? Tôi rất muốn biết nguyên nhân thật.”

“Được, tôi sẽ để ý.” Quý Dạ Bạch gật đầu đồng ý.

“Vậy cảm ơn viện trưởng Quý.”

Từ phòng làm việc của Quý Dạ Bạch ra ngoài, Nam Khuê vừa đi đến thang máy đã nghe thấy một giọng nói dễ nghe: “Chị dâu?”

Chị dâu?

Xưng hô thế này rất xa lạ với Nam Khuê.

Cho nên đột nhiên cô chưa kịp phản ứng lại.

Mãi đến khi giọng nói này không chỉ đi theo cô mà còn cách cô càng ngày càng gần, Nam Khuê mới ý thức được người nào đó đang gọi mình.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi