CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 816

“Thế nên chỉ là ngẫu nhiên gặp mặt một lần, em sẽ giải thích rõ ràng sớm thôi.”

Nghe cô giải thích như vậy, sắc mặt Lục Kiến Thành mới hoà hoãn đi một chút. Tâm trạng cũng tốt lên một chút.

Nhưng, anh vẫn có chút khó chịu không vui.

“Cô Nam Khuê, tuy em giải thích không tồi, nhưng hành động vừa rồi của em vẫn làm tổn thương tâm hồn mỏng manh của anh.”

Nam Khuê nhìn vẻ mặt khoa trương của anh, không khỏi buồn cười: “Làm gì có, tim anh mạnh mẽ lắm mà, lại còn tâm hồn mong manh yếu đuối?”

“Ừm, đứng trước mặt em, trái tim anh lúc nào cũng yếu đuối, thế nên em phải bù đắp cho anh.”

“Bù đắp như thế nào?” Nam Khuê vô thức hỏi một câu.

Sau khi hỏi xong cô lập tức hối hận rồi.

Lục Kiến Thành nở nụ cười xấu xa nhìn cô rồi nhích người lại gần: “Nếu như cô Nam Khuê bằng lòng tặng một nụ hôn, vậy thì anh cũng sẽ bỏ qua chuyện cũ.”

“Lục Kiến Thành…” Nam Khuê lập tức hờn dỗi nhìn anh: “Em… em cảnh cáo anh, đừng có mà được nước lấn tới.”

“Chỗ này bao nhiêu người đi đi lại lại, anh ép em đã rất không hay rồi, da mặt em không có dày tới như vậy.”

Lục Kiến Thành nhếch môi cười một cái nói: “Không thành vấn đề, da mặt anh dày.”

Sau đó anh cúi người xuống nhẹ nhàng hôn vào môi cô một cái, rồi nhanh chóng buông lỏng cô ra. Tuy chỉ là một cái thơm chóng vánh nhưng Lục Kiến Thành vẫn cảm thấy rất thoả mãn.

Nam Khuê nhìn anh không thể tin được: “Anh điên rồi à, ở đây nhiều người tới như vậy.”

“Ừm, điên rồi, đã điên từ lâu rồi, thế nên cả ngày hôm nay đều nhớ em, nóng lòng không chờ được mà muốn gặp em, gặp em rồi lại đợi không được mà muốn hôn em…”

Nói xong, anh lại áp sát người về phía trước, hôn nhẹ vào vành tai cô, giọng nói trầm thấp gợi cảm vang lên: “Khuê Khuê, nếu như không em phải em vẫn chưa hoàn toàn đồng ý với anh, nếu như bây giờ không phải là ban ngày, anh thật sự muốn…”

“Làm em ngẩn ngơ trên giường anh cả ngày.”

Câu cuối cùng, Lục Kiến Thành đã dùng rất cách rất uyển chuyển, rất mờ mịt mà biểu đạt ra ngoài.

Nhưng Nam Khuê nghe rồi, hai mà vẫn rất nhanh mà đỏ ửng lên, giống như ánh hồng ban mai vậy.

Cô xiết tay thành quyền, nhịn không được mà đấm vào ngực Lục Kiến Thành.

Nói là đấm, thực ra sức lực đó cũng chỉ giống như con chim nhỏ mổ gạo mà thôi, cô làm sao nỡ thật sự đánh anh chứ, chỉ là làm màu mà thôi.

“Lục Kiến Thành, anh không được nói những lời như vậy nữa.”

“Sắp đến giờ làm rồi, mau buông em ra.”

“Được.” Lục Kiến Thành gật đầu, sau đó chỉ vào má mình: “Em thơm một cái, anh sẽ buông em ra.”

Nam Khuê đỏ mặt: “Chỗ này nhiều người.”

“Vậy em nhanh một chút thì người ta sẽ không thấy đâu.”

Nam Khuê ngoảnh đầu nhìn hai bên, thấy cũng không có ai đi qua, cô nhanh chóng nhón chân thơm một cái vào má Lục Kiến Thành.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi