CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 817

Lục Kiến Thành thoả mãn cười, sau đó nói là làm liền buông Nam Khuê ra.

Thế nhưng khi Lục Kiến Thành buông cô ra, Nam Khuê nhìn thấy ngay Chu Phượng Kiều đang đứng đằng sau anh.

Sao lại trở thành như vậy?

Dù Nam Khuê có nằm mơ cũng không nghĩ tới việc sẽ bị cô ấy bắt gặp.

Nam Khuê đứng ở đó, cả người ngẩn ngơ ra, trong đầu càng trống rỗng, trong nháy mắt cô quên mất nên phản ứng như thế nào.

“Khuê Khuê, sao thế?”

Thấy cô có chút khác thường, Lục Kiến Thành hỏi, sau đó thuận theo ánh mắt cô nhìn thấy Chu Phượng Kiều.

Rất nhanh sau đó anh cũng nhận ra cô gái này chính là người luôn ôm lấy tay cô mà gọi chị dâu.

“Anh tránh mặt đi một chút, để em yên tĩnh một lát rồi xử lý có được không?” Nam Khuê nhìn Lục Kiến Thành hỏi.

Lục Kiến Thành gật đầu, đi về phía trước mấy bước, sau đó dừng lại đợi cô.

Nếu cô đã muốn có không gian và thời gian để xử lý thì anh sẽ cho cô. Nhưng cô nhất định phải ở trong tầm mắt của anh mới được.

Nhỡ đâu cô không xử lý tốt, anh nhất định phải qua đó.

Lúc này trong lòng Lục Kiến Thành chỉ có duy nhất một ý nghĩ: Anh có thể thuận theo cô, cho cô không gian, nhưng anh tuyệt đối sẽ không để bất kỳ ai bắt nạt người phụ nữ của mình.

Ở chỗ vừa rồi, Nam Khuê và Chu Phượng Kiều cùng đứng nhìn nhau suốt mấy phút, cả hai đều không nói gì. Qua một lúc, Nam Khuê mới tìm được giọng nói của mình, cận thận từng tí hỏi: “Kiều Kiều, xin lỗi, em nhìn thấy hết rồi sao?”

“Chị nói xem?” Hốc mắt Chu Phượng Kiều đỏ ửng, trào ra một dòng nước mắt.

Khi nói chuyện, nước mắt càng rơi xuống nhiều hơn: “Mẹ cứ bắt tôi ra đây tiễn chị, tôi ra đây rồi nhưng tôi không ngờ được sẽ nhìn thấy một màn này.”

“Nam Khuê, sao chị lại có thể như thế chứ? Anh trai tôi yêu chị như vậy, chị không biết sao, khi anh ấy nhìn chị trong mắt đều là tình cảm và sự dịu dàng, từ trước đến giờ anh ấy chưa từng đối với cô gái nào như vây, chị là người đầu tiên.”

“Mẹ tôi cũng thích chị như vậy, bà ấy thương chị như con dâu, đến tôicũng nhận định chị sớm muộn gì cũng gả cho anh trai tôi, thế nên tôi gọi chị từng tiếng chị dâu.”

“Cả nhà chúng tôi lấy hết tâm can ra đối xử tốt với chị, nhưng chị đối xử với chúng tôi như thế nào?”

Nói đến cuối, Chu Phượng Kiều không khống chế được bản thân mà hét lên: “Nói đi, chị nói đi, sao chị lại một chân đạp hai thuyền, tại sao chị lại ngoại tình?”

“Sao chị lại không biết liêm sỉ tới vậy? Chị đã có anh trai tôi rồi, anh tôi không tốt sao, anh ấy đẹp trai, tính tình lại tốt, gia thế Chu gia chúng tôi cũng tốt, quan trọng nhất là anh ấy một lòng đối với chị, chị làm như thế có từng nghĩ đến cảm nhận của anh tôi không?”

“Nam Khuê, chúng tôi tin tưởng chị như vậy, sao chị lại có thể như thế? Chị có biết anh tôi mà biết thì sẽ đau lòng thế nào không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi